Chương 592: Gặp gỡ!
Hai người lập tức bị va ngã lăn trên mặt đất, may mà cũng không bị thương, lập tức đứng bật dậy, trong mắt hiện lên một tia may mắn, nhìn Vương Đằng trên cành cây khô bên trái. Hắn đứng ở nơi đó, sắc mặt bình thản thu ngón tay lại, cứ như thể cài gì cũng chưa từng làm.
Trong lòng mọi người khiếp sợ không thôi.
Một ngón tay!
Chỉ một ngón tay liến đánh chết tinh thú lục tinh, đây là thực lực mạnh mẽ nhường nào!
Hàn Phong và Hắc Quả Phụ cũng khó có thể tin, lần đầu tiên thực lực của Vương Đằng mở ra một góc trước mặt bọn họ.
“Đa tạ trưởng quan!” Hai gã võ giả được cứu vội vàng hành lễ nói lời cảm ơn.
“Cùng xốc lại tinh thần cho ta, ta cũng không hy vọng còn chưa tới thành Tinh Phong, các ngươi đã có người bị thương, ta gánh không nổi người này!”
Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Rõ!” Hai người đầy xấu hổ, luôn miệng đáp.
“Tiếp tục tiến lên!”
Âm thanh vừa dứt, Vương Đằng vung tay lên, thu hồi thi thể tinh thú lục tinh trên mặt đất, hóa thành cầu vồng, lướt về hướng xa.
Mọi người ở phía sau nhanh chóng thu dọn một chút, lao nhao hóa thành tàn ảnh đuổi theo.
Rất nhanh, ban đêm phủ xuống, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, vừa khôi phục nguyên lực bị tiêu hao, vừa ăn chút lương khô lót dạ.
Vương Đằng không thích ăn lương khô, may mắn trực tiếp lấy nguyên lực hệ Hỏa nhanh chóng nướng chín một khối thịt tinh thú, vẩy lên một ít gia vị mang theo người… Đại công cáo thành!
Mùi thơm nồng đậm tỏa ra.
Bốn phía nhanh chóng vang lên âm thanh nuốt nước miếng.
Mặc dù điều kiện đơn sơ, thời gian có hạn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một linh trù đại sư, thức ăn chế tạo ra tất nhiên là đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị.
Định lực của đám người Hàn Phong có mạnh hơn, còn có thể chống đỡ nổi sự hấp dẫn của thức ăn ngon sao?
“Đây là... linh thực!” Hắc Quả Phụ giọng nói trong trẻo lạnh lùng lúc này không thể không lên tiếng nói.
“Đội trưởng của chúng ta, chẳng lẽ còn là một linh trù?” Sắc mặt Hàn Phong kỳ quái, suy đoán nói.
Sau khi được chứng kiến thực lực của Vương Đằng, đám người Hàn Phong đã từ từ công nhận thân phận đội trưởng của Vương Đằng rồi.
“Chỉ sợ là đúng rồi!” Hắc Quả Phụ im lặng nói: “Thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người!”
“Haiz, đột nhiên lương khô này ăn không ngon rồi.” Hàn Phong cắn một miếng bánh quy nén trong tay, thở dài, ngửi mùi thơm trong không khí, nuốt một ngụm nước miếng một lần nữa.
Không chỉ có hắn, tất cả những người khác cũng u oán nhìn chăm chú vào Vương Đằng.
Quá đáng!
Bọn họ ăn lương khô, đội trưởng lại ăn linh thực!
Lúc này không phải là hắn nên thương cảm với thuộc hạ, phân chia linh thực cho mọi người, sau đó thuận tiện thu mua lòng người một chút sao?
Cho dù bọn họ là người đều có nguyên tắc, tất nhiên không phải một hai bữa linh thực là có thể thu mua.
Nhưng mà thỉnh thoảng tiếp nhận một ít ý tốt của đội trưởng thì vẫn yên tâm thoải mái thôi!
Đáng tiếc cũng chỉ là mong muốn.
Vương Đằng hoàn toàn không để ý đến bọn họ, bắt đầu tự mình ăn.
Loại nhỏ nhặt này, chẳng lẽ còn không trị được các ngươi!
Ra oai phủ đầu trước, hắn không quên điều đó.
Làm một gã đột trưởng nhỏ mọn, hắn có biện pháp trả thù bọn thuộc hạ không nghe lời và không đáng yêu…
Nghỉ ngơi xong, mọi người tiếp tục lên đường.
Tiểu Bạch vẫn ở bên cạnh hắn, hơn nữa phạm vi quan sát càng rộng, có thể trợ giúp cho hắn không ít.
Vương Đằng ý bảo mọi người dừng lại.
Đám người Hàn Phong, Hắc Quả Phụ không khỏi nghi ngờ nhìn phương hướng hắn nhìn.
Vương Đằng không nói chuyện, chỉ là nhắm mắt lại, cắt bỏ thị giác, sau đó thì thấy ở một chỗ trong rừng cách mấy ngàn thước, một nhóm người đang hỗn chiến.
Hai bên đánh nhau lộn xộn, trang phục của một bên rất giống với bọn họ, người mặc chiến phục màu đen, mang theo mặt nạ.
Bên kia là một đám tinh thú Tật Phong Lang, thực lực rất mạnh, hơn nữa số lượng là hơn trăm con trở lên, tạo thành thế vây công, khiến cho võ giả đeo mặt nạ mặc chiến phục màu đen lâm vào hiểm cảnh.
Không nghi ngờ gì nữa, e là mục đích của bọn võ giả đeo mặt nạ cũng giống như bọn hắn.
Vương Đằng suy nghĩ một chút, liền vung tay lên, dẫn mọi người đuổi tới bên kia.
Không lâu sau, bọn họ dừng lại phía ngoài chừng vài trăm mét, xa xa liền thấy được cảnh tượng hỗn chiến.
Đám người Hàn Phong kinh ngạc trong lòng, ngay sau đó không khỏi nhìn Vương Đằng.
Xa như vậy hắn đã nhận ra sao?
Mới vừa rồi rõ ràng Vương Đằng giống như cảm giác được cái gì, mới trực tiếp chạy tới bên này.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù là cấp Chiến Binh cửu tinh cũng chưa chắc có thể cảm nhận thấy được, rốt cuộc đội trưởng làm sao mà làm được?
“Những người này chắc là quân đội tiền trạm của quân đoàn khác.” Lúc này, Vương Đằng bỗng cất giọng nói.
“Không nghĩ tới sẽ bị chúng ta bắt gặp!” Hàn Phong kinh ngạc nói.
“Lộ tuyến của mấy quân đoàn đi trước tới thành Tinh Phong cũng giống chúng ta, gặp ở chỗ này cũng chẳng có gì lạ.” Hắc Quả Phụ nói.
“Nhưng mà bọn hắn thật là đủ xui xẻo, vậy mà gặp phải đám Tật Phong Lang lớn như vậy!” Hàn Phong nói.
Lúc đám người Vương Đằng chạy tới, võ giả đang bị bầy Tật Phong Lang bao vây chú ý tới bọn họ, lập tức giật mình, sau đó lao nhao mừng rỡ.
Còn có người trực tiếp kêu cứu.
“Cứu hay là không cứu?” Hắc Quả Phụ hỏi.
“Số lượng của bầy Tật Phong Lang hơi nhiều, cho dù chúng ta gia nhập, chỉ e cũng phải có tổn thất.” Hàn Phong cau mày nói.
“Không chết người được, đi đi!” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Rõ!”
Mọi người cùng hô lên xác nhận, Hàn Phong cũng không nói gì nữa, có vị cường giả cấp Chiến Binh thất tinh Vương Đằng ở đây, bọn Tật Phong Lang này thật không đáng để lo.
Ngay sau đó bọn họ hóa thành tàn ảnh xông vào trong chiến đoàn.
Đám người kia trước sự vây công của bầy Tật Phong Lang vốn là đã tràn ngập nguy cơ, may là đám người Vương Đằng chạy tới, nếu không thương vong nhất định rất thảm trọng.
Cùng với sự gia nhập của tiểu đội Vương Đằng, áp lực của bọn họ giảm đi nhiều.
Chỉ là số lượng Tật Phong Lang vẫn chiếm ưu thế, lại am hiểu tốc độ, khiến cho mọi người ứng đối mệt mỏi.
“Grào!”
Âm thanh sói tru không ngừng vang dội, giống như sự chỉ huy đối với bầy sói, khiến cho bọn Tật Phong Lang này phối hợp ăn ý giống như nhân loại, hết sức khó dây.