Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 593: Lang Vương thống ngự

Chương 593: Lang Vương thống ngự

Ánh mắt Vương Đằng quét nhìn, phát hiện một tên võ giả cấp Chiến Binh thất tinh. Chỉ là hắn bị mấy con Tật Phong Lang lục tinh bao vây, cho dù hắn tả đột hữu xông như thế nào thì cũng không cách nào thoát thân.
Người nọ cũng chú ý tới Vương Đằng cách đó không xa, nhíu mày quát to: “Này, ngươi còn thất thần làm cái gì? Còn không xuống hỗ trợ đi!”
Vương Đằng có phần kinh ngạc, dưới thân chiến phục thật dầy, thế nhưng hắn không nhìn ra tên võ giả cấp Chiến Binh thất tinh kia vậy mà lại là một phụ nữ.
Vương Đằng không để ý tới nàng, ánh mắt vẫn nhìn trong bầy sói.
Dần dần, hắn không khỏi nhíu mày.
“Làm sao có thể?”
Hắn suy đoán bọn Tật Phong Lang này nhất định có Lang Vương, nếu không thì không thể nào phối hợp ăn ý như thế.
Vốn là muốn tìm ra, kết quả lại phát hiện, Tật Phong Lang mạnh nhất chính là lục tinh, căn bản không có con nào vượt cấp bậc này.
“Chẳng lẽ Lang Vương không ở đây?” Trong lòng Vương Đằng thầm nghĩ.
“Này, ngươi mau ra tay, chẳng lẽ muốn thấy chúng ta chết ở chỗ này sao?” Tên cấp Chiến Binh thất tinh lần nữa kêu lên.
“Câm miệng!” Vương Đằng quát lạnh một tiếng.
“Ngươi!” Tên võ giả cấp Chiến Binh thất tinh phía dưới không khỏi giận dữ.
Vương Đằng mặc kệ nàng, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng quay ngược trở lại: “Còn có một khả năng, Lang Vương của bọn Tật Phong Lang này không phải do người mạnh nhất đảm nhiệm!”
Tình huống như thế thật có hơi không thể tưởng tượng nổi rồi.
Ở bên trong thế giới tinh thú, từ trước tới nay, đều theo phương thức sinh tồn cá lớn nuốt cá bé, vua của bọn chúng tất nhiên phải là kẻ mạnh nhất, như vậy mới có thể dẫn dắt bọn họ trong hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc được.
Mà kẻ yếu muốn làm thượng vương, điều này gần như là không thể nào, trừ khi…
Trừ khi có một thân thể có thiên phú đặc biệt không cụ thể khác với đồng loại!!!
“Cho dù như thế, làm thế nào mới có thể tìm ra được nó?” Vương Đằng hơi nhức đầu, vốn tưởng rằng dựa vào thiên phú Linh Thị là có thể căn cứ vào nguyên lực mạnh yếu tìm ra được Lang Vương, không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống đặc biệt như thế này.
Đám sói nhìn xung quanh, phát động tấn công mãnh liệt nhằm vào võ giả nhân loại. Hình như bọn chúng đã đói bụng lâu rồi, chỉ sợ cục xương này dù có khó gặm cũng không muốn buông tha.
Tật Phong Lang có sở trường về tốc độ, vốn dĩ rất khó dây dưa, chứ đừng nói thêm việc bọn chúng còn chiếm ưu thế về số lượng.
Mãnh hổ sợ bầy sói!
Có thể thấy được bầy sói khát máu thành tính đáng sợ đến cỡ nào.
Dưới thế vây công của trăm con Tật Phong Lang, võ giả nhân loại liên tiếp tháo chạy, đã có không ít người bị thương.
Tên võ giả cấp Chiến Binh thất tinh kia cực kỳ tức giận vì Vương Đằng không làm gì, nhưng cũng không thể làm gì hắn.
Căn bản Vương Đằng không thèm ngó tới nàng.
“Tên khốn kiếp này!” Tạ Tuyết Nhạn cực kỳ phẫn nộ, đã sớm hung hăng mắng Vương Đằng một nghìn tám trăm lần trong lòng.
Phần lớn thuộc hạ của nàng bị thương, sợ rằng sẽ không chống đỡ được bao lâu, nếu có người chết, đội trưởng là nàng còn có mặt mũi nào nữa.
Vỗ dĩ là phải thỉnh cầu người trong nhà mới có cơ hội gia nhập nhiệm vụ lần này, kiêu ngạo cho là có thể mở ra hoài bão, để cho mọi người thấy nàng không phải là cái loại đại tiểu thư mảnh mai vô lực.
Chỉ có thể hiện ra đầy đủ năng lực, người trong gia tộc mới nhìn thẳng nàng, nàng mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Nhưng bây giờ, hình như tất cả đều muốn tan thành bong bóng.
Bỗng nhiên Tạ Tuyết Nhạn thấy một thuộc hạ bị ba con Tật Phong Lang bổ nhào, rất nhanh sẽ bị cắn xé nuốt chửng, nàng biến sắc, muốn xông về bên kia.
Nhưng mấy con Tật Phong Lang lục tinh bốn phía hóa thành tàn ảnh bao vây quanh nàng, làm cho nàng không có cách nào thoát thân.
“Cút ngay!”
Vẻ mặt Tạ Tuyết Nhạn nôn nóng, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay nuốt giận đâm vào một con Tật Phong Lang trong số đó.
Trong mắt con Tật Phong Lang kia hiện lên một tia khinh thường, vung chân, mấy lưỡi đao gió bắn ra, mấy tiếng bang bang liền đánh nát kiếm mang đang đến trước mặt.
Còn có mấy lưỡi đao gió trực tiếp xông tới Tạ Tuyết Nhạn.
Mà Tạ Tuyết Nhạn hoàn toàn liều mạng, trường kiếm điên cuồng múa, kiếm mang bay ra bốn phía, muốn thoát khỏi vòng vây.
Xẹt!
Lưỡi đao gió vẽ ra mấy vết thương trên người nàng, máu tươi bắn ra.
“Người phụ nữ này đột nhiên nổi điên làm gì?” Giữa không trung, Vương Đằng đang tìm tung tích của Lang Vương, đột nhiên lúc này thấy một màn như vậy, không khỏi nhíu mày.
Trong lòng hắn vừa khẽ động, nhìn theo ánh mắt của Tạ Tuyết Nhạn, lập tức hiểu ra.
Sau một giây, ba mũi nhọn màu đỏ tươi từ trên ngón tay hắn điểm ra, rơi cực kỳ chính xác vào trên cơ thể ba con Tật Phong Lang.
Ba con Tật Phong Lang kia ngay cả tránh né cũng không kịp tránh, chết tại chỗ.
Tạ Tuyết Nhạn ngây ngẩn cả người.
“Là hắn!”
Dẫu thế nào Tạ Tuyết Nhạn cũng không nghĩ tới, người ra tay cứu thuộc hạ của hàng lại là người một mực bàng quan nãy giờ kia.
Hơn nữa thực lực của hắn còn quá mạnh!
Vừa ra tay lập tức đánh chết ba con Tật Phong Lang trong nháy mắt. Mặc dù nàng cũng có thể làm được, nhưng cũng không thể nào dễ dàng tùy ý giống như người này. Có thể thấy thực lực của đối phương nhất định cao hơn nhiều so với nàng.
Nhưng người này thật sự rất mâu thuẫn.
Gọi hắn hỗ trợ, hết lần này tới lần khác không ra tay.
Sao lúc không gọi hắn, hắn lại tự động ra tay cứu người.
Rất nhanh Tạ Tuyết Nhạn bị làm cho hồ đồ.
Vương Đằng không có để ý ánh mắt của Tạ Tuyết Nhạn, sau khi cứu người, liền tiếp tục tìm kiếm Lang Vương, đây mới là chuyện cấp bách.
Chỉ vì hắn ý thức được rằng không thể khinh thường thực lực của bọn Tật Phong Lang này, vì vậy ít nhiều hắn cũng phân chia ra một ít tâm trí để chú ý an nguy của thuộc hạ.
Thân là đội trưởng, mặc dù không đến nỗi giống như bảo mẫu từng giờ từng phút ở phía sau bọn họ, nhưng tốt xấu gì cũng không thể để cho bọn họ chết tại nơi không có chút ý nghĩa nào như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất