Chương 595: Đội trưởng này có vẻ khá tốt!
Hàn Phong đầy nghi ngờ, mở nắp bình ra, ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc, lập tức biến sắc. “Thuộc hạ thay bọn họ cảm ơn đội trưởng!” Hàn Phong nói từ trong thâm tâm.
“Nhanh lên, đừng nói nhảm làm lãng phí thời gian, cẩn thận ta hỏi tội ngươi.” Vương Đằng cười mắng.
Dưới mặt nạ, khóe miệng Hàn Phong không khỏi hiện lên một nụ cười, cũng không chậm trễ nữa, tranh thủ phân phát đan dược cho người bị thương.
Sau lưng, Hắc Quả Phụ thấy một màn như vậy, không khỏi liếc nhìn Vương Đằng.
Đội trưởng này hình như cũng khá tốt.
Lúc trước bởi vì thực lực của Vương Đằng bọn họ mới tiếp nhận hắn, mà hiện tại mọi người đều cảm thấy có gì đó khác trước.
Vương Đằng cũng không biết suy nghĩ của mọi người, chẳng qua là hắn không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian mà thôi.
Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng dưới một cây đại thụ, niệm tinh lực thần lướt nhanh tứ phía. Bong bóng thuộc tính rơi ra trong trận tranh đấu vừa rồi đều bay về phía hắn.
“Nguyên lực hệ Phong x30”
“Nguyên lực hệ Phong x15”
“Thuộc tính trắng x30”
“Nguyên lực hệ Thổ x10”
“Nguyên lực hệ Mộc x25”
“Nguyên lực hệ Phong x36”
“Tinh thần x15”
...
Trong đám thuộc tính này, Vương Đằng thu hoạch được nhiều nhất là nguyên lực hệ Phong và thuộc tính trắng từ Tật Phong Lang, thuộc tính nguyên lực còn lại tương đối ít.
Tổng cộng hắn đạt được sáu trăm ba mươi hai điểm thuộc tính nguyên lực hệ Phong và năm trăm sáu mươi điểm thuộc tính trắng.
Nguyên lực hệ Phong: 1356/3000 (ngũ tinh)
Thuộc tính trắng: 5020
Nguyên lực hệ Phong của Vương Đằng vẫn là ngũ tinh. Nhưng mà lần này tăng lên không ít, khoảng cách tới cấp Chiến Binh lục tinh càng ngày càng gần.
Vẫn còn hơi chậm.
Nguyên lực hệ Phong không thấy nhiều!
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi liếc nhìn Tật Phong Lang xung quanh.
Nếu như giết chết hết toàn bộ đám Tật Phong Lang này, chắc là có thể thu hoạch một lượng lớn thuộc tính nguyên lực hệ Phong, đủ để hắn thăng cấp Chiến Binh lục tinh đi?
Hàng chục con Tật Phong Lang bỗng nhiên cùng lúc rùng mình một cái, bộ lông toàn thân dựng đứng, giống như cảm nhận được một luồng ác ý nồng nặc bao phủ bọn chúng.
Mấy con Tật Phong Lang lục tinh nhìn quanh tứ phía, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.
Là ai?
Là kẻ xấu xa nào nhìn thẳng vào bọn chúng?
“Khụ khụ!” Vương Đằng vội ho một tiếng, bỏ ý nghĩ này đi, vẫy vẫy tay với mấy con Tật Phong Lang lục tinh.
Mấy con Tật Phong Lang hơi do dự, cuối cùng vẫn cúi đầu đi về phía hắn.
“Đội trưởng!” đám người Hắc Quả Phụ không khỏi đứng dậy, chăm chú nhìn mấy con Tật Phong Lang từ phía đối diện đi tới.
“Không có chuyện gì, các ngươi lui ra đi, không cần khẩn trương như thế.” Vương Đằng xua tay nói.
Hắc Quả Phụ không khỏi nghĩ tới tình cảnh lúc trước bầy Tật Phong Lang này đầu hàng Vương Đằng. Do dự một chút rồi lui qua một bên, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, phòng ngừa bọn chúng đột nhiên công kích Vương Đằng.
Hình như mấy con Tật Phong Lang cảm nhận thấy địch ý của đám người Hắc Quả Phụ, liền liếc mắt nhìn bọn họ. Nhưng dưới kỹ năng thống ngự của Vương Đằng, cũng không chủ động công kích con người mà là đàng hoàng đi tới trước mặt của hắn, ngồi chồm hổm xuống.
Vương Đằng sờ sờ đầu một con Tật Phong Lang trong đó. Ừm… cảm giác không tệ!
Nếu như không phải vừa mới nhận được kỹ năng Lang Vương thống ngự, mà mấy con Tật Phong Lang còn có chỗ dùng tốt, thì hắn thật sự giáng xuống một chưởng rồi.
Hắc Quả Phụ thấy dáng vẻ Tật Phong Lang ở trước mặt Vương Đằng cực kỳ thành thật, trong lòng không kìm nén được sự kinh ngạc, không nhịn được cất giọng nói: “Đội trưởng, ngươi rốt cuộc làm sao làm được như vậy?”
“Bổn đội trưởng anh minh thần võ, khí chất siêu phàm. Những con Tật Phong Lang này nhìn thấy ta đương nhiên sẽ cúi đầu lạy, quyết định sau này theo ta lăn lộn.” Vương Đằng lại bắt đầu nghiêm túc nói hươu nói vượn.
“...” Hắc Quả Phụ lập tức bày ra vẻ mặt cực kỳ xem thường.
Không phát hiện ra, đội trường nhà mình thế nhưng lại là người liêm sỉ như vậy!
“Ngươi không tin? Không tin ngươi hỏi nó một chút.” Vương Đằng chỉ vào Tật Phong Lang trước mặt.
“...” Tật Phong Lang vẻ mặt mơ màng.
Chuyện có quan hệ gì tới ta??
“Mau nói cho nàng biết, ta có anh minh thần võ, khí chất siêu quần hay không.” Vương Đằng trợn mắt nói.
“NGAO...OOO!” Tật Phong Lang lập tức lấy lòng, hai lỗ tai lông xù rũ xuống, lập tức gật đầu.
“...” Hắc Quả Phụ.
“Ấu trĩ! Thế mà lại đi uy hiếp một con sói!” Lúc này, Tạ Tuyết Nhạn đi tới, khinh thường nói: “Nếu như ta đoán không sai, hẳn là ngươi giết Tật Phong Lang Vương, bọn họ mới có thể tạm thời thuần phục ngươi. Qua một thời gian ngắn, bọn họ lập tức sẽ tự động chạy trốn trở về rừng rậm.”
“Là thế thì sao. Tốt xấu gì thì bây giờ bọn chúng phục tùng ta.” Vương Đằng cũng không giải thích, đắc ý cười hắc hắc nói.
Lại nói, hắn rất thích những người có khả năng tư duy. Không cần giải thích, một đám người tự động hiểu các loại nguyên nhân, bớt đi nhiều việc.
Tạ Tuyết Nhạn nhìn Vương Đằng và Tật Phong Lang vô cùng biết điều trước mặt, thật ra trong lòng có chút ít hâm mộ, nhưng ngoài miệng vẫn hừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Ngươi là người của quân đoàn?”
“Quân đoàn cái gì. Chúng ta là võ giả tự do, không phải người quân đoàn gì cả.” Vương Đằng giả bộ ngu nói.
Sắc mặt Tạ Tuyết Nhạn tối sầm. Người này coi nàng là người ngu sao?
Lúc này nàng lấy ra một mặt lệnh bài ném cho Vương Đằng, nói: “Chúng ta đến từ quân đoàn Tinh Vũ. Cái này ngươi đã tin chưa.”
Vương Đằng lật nhìn xem lệnh bài, sau đó ném cho Hắc Quả Phụ. Thấy nàng gật đầu, từ chối cho ý kiến nói: “Vậy không biết vị trưởng quan này có chuyện gì không?”
Tạ Tuyết Nhạn thấy Vương Đằng không thừa nhận thân phận như cũ, cũng không còn quấn quýt, hình như có phần hơi ngại ngùng, hạ thấp âm thanh nói: “Chuyện kia… Người của ta bị thương cũng không ít, ta thấy thuốc trị thương của ngươi hiệu quả tương đối tốt. Ngươi có thể cho ta mượn một chút hay không?”
“A!” Vương Đằng kéo dài âm, cười như không cười nói: “Thì ra là muốn mượn thuốc chữa thương. Nhưng mà mới vừa rồi ngươi còn có dáng vẻ hung hăng trừng mắt với ta. Tại sao ta phải cho ngươi mượn?”