Chương 606: Song trận lôi hỏa
Lúc này, tên thanh niên kia phù văn sư thấy được phản ứng của thầy mình và những phù văn đại sư khác, liền biết mình sợ là múa rìu qua mắt thợ, xấu hổ không thôi, lập tức thẹn đến sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, không có mặt mũi nào ở đây tiếp nữa. Nhưng hắn đã phạm sai lầm một lần, nếu là lại làm ra chuyện gì khác người, chỉ sợ mất mặt càng lớn.
Hắn không khỏi có chút oán trách thầy mình, cũng không chừa lại cho hắn chút mặt mũi, mắng hắn ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Thật không ngờ tới thầy hắn sớm đã ghi lại việc này vào quyển sổ nhỏ trong lòng.
Cái tên nghiệt chướng này, cứ ở bên ngoài làm mất mặt.
Nhưng trong lòng thanh niên phù văn sư vẫn buồn bực không thôi, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại những lời mình vừa phản bác mấy lần, vẫn là không tìm ra được sai ở chỗ nào.
Vạn Lôi Tịch Diệt trận và Ất Mộc Dung Hỏa trận, một lôi một hỏa, không có chút dính dáng gì, vốn là không có cách nào dung hợp, nếu là cưỡng ép dồn vào một chỗ, độ khó sẽ chỉ càng cao hơn.
Vì sao thầy hắn và các vị phù văn sư lại lộ ra vẻ mặt đó?
Chẳng lẽ biện pháp tên Vương Đằng kia nói tới thật sự có chỗ cao minh, mà hắn hoàn toàn nhìn không ra?
Việc buồn nhất trên thế giới này chính là đối thủ vẫn chưa nói chuyện, bản thân mình đã hoàn toàn gục ngã rồi.
Lúc đó phù văn sư trẻ tuổi Nghê Văn Quang đi xuống, thậm chí không dám nhìn sắc mặt của người khác.
Lúc này bọn họ chắc chắn đang cười nhạo hắn.
Các phù văn sư trẻ tuổi khác liếc nhìn Nghê Văn Quang, có chút cười trên nỗi đau của người khác, âm thầm vui mừng vì bản thân mình không trở thành con chim đầu đàn, bằng không người mất mặt chính là bọn họ.
Thực tế ngoại trừ thế hệ trẻ tuổi và thầy của Nghê Văn Quang là Đông Quách đại sư còn nhớ khoản nợ nhỏ, ngoài ra dự định sau đó sẽ cho hắn “thêm một bửa ăn”.
Các đại lão khác căn bản không có thời gian quan tâm hắn.
Đông Quách đại sư vì để xoa dịu bầu không khí xấu hổ lúc này đã lên tiếng khen ngợi: “Học trò của Goring đại sư quả nhiên không tầm thường, vậy mà có thể đưa ra phương pháp hay thế này.”
“Quá khen rồi! Nhưng mà, hắn có thể đưa ra phương pháp như thế này cũng vượt qua kỳ vọng của ta.” Tuy rằng Goring tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng trên mặt như cũ lộ ra nụ cười vui mừng.
“Ất Mộc Dung Hỏa trận, học trò này của Goring đại sư có thể tìm được trận pháp có liên hệ với Vạn Lôi Tịch Diệt trận trong hàng ngàn hàng vạn trận pháp, thành tựu phù văn quả thật không thấp đâu!” Kaier đại sư lắc đầu cảm khái.
“Giữa trời đất, có cảnh tưởng hiển nhiên lôi đánh mộc, mộc sinh hỏa, có thể vận dụng nó vào trong trận pháp, tức là đã không hạn chế biểu tượng phù văn của bản thân, quả thật là đáng quý!” Tra Thụ tán thưởng.
“Đúng vậy, học trò này của ta chỉ nhìn thấy biểu tượng của hai loại trận pháp, nghĩ rằng chúng nó không thể hòa hợp lẫn nhau. Thật ra Ất Mộc Dung Hỏa trận tức là nguyên lực hệ Mộc trong trời đất dẫn động nguyên lực hệ Hỏa. Vì vậy hình thành trận pháp chi lực, do đó chắc chắn có liên quan Vạn Lôi Tịch Diệt trận. Chỉ cần một chút phù văn phụ trợ, không cần lo lắng vấn đề hỗ trợ lẫn nhau của cả hai.” Đông Quách đại sư nói.
“Phụt!” Nghê Văn Quang lần thứ hai cảm thấy ngực bị cắm một mũi tên, hầu như không thể phun ra ngụm máu nào.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, vấn đề là ở chỗ này. Xem ra hắn thật sự rất mất mặt, trong lòng không khỏi chua xót.
Thậm chí lúc này hắn kinh ngạc không thôi, Vương Đằng vậy mà lại có thể nghĩ ra phương pháp kỳ diệu như vậy. Rốt cuộc thiên phú của hắn cao bao nhiêu?
Phải biết rằng phương pháp này ngay cả các vị phù văn đại sư cũng không nghĩ đến.
Không ai để ý đến hắn.
Tra Thụ tiếp tục nói: “Không những thế, sau khi hai trận pháp liên kết với nhau, cho dù Vạn Lôi Tịch Diệt trận thất bại, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của Ất Mộc Dung Hỏa trận. Nhưng mà nếu cả hai trận pháp đều thành công, đó mới thật sự là điều tuyệt vời!”
Hắn càng nói càng hưng phấn, khuôn mặt mập mạp tràn đầy phấn khích nói: “Đến lúc đó hai loại trận pháp cùng nhau khởi động, lôi hỏa chi lực phủ xuống, sức mạnh của nó không chỉ đơn giản là nhân đôi, chỉ sợ loài Hắc Ám sẽ bị giết không còn manh giáp.”
Không chỉ Kaier, Tra Thụ và vài vị đại sư khác cảm thấy tuyệt không thể tả, ngay cả những đại sư chưa từng mở miệng dường như cũng phát hiện cái gì đó thú vị, hoàn toàn bị thu hút bởi sự huyền diệu của phương pháp này, bọn họ tán thưởng không thôi, sôi nổi tham gia vào cuộc thảo luận.
Dương vương mà những người khác đưa mắt nhìn nhau, không thể không lập tức đưa mắt về hướng Vương Đằng bên cạnh Goring. Dường như người trẻ tuổi này thật sự đã đưa ra một đề xuất vô cùng có tính xây dựng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Dung Tuyết rơi trên người hắn, trong đó có ánh sáng long lanh, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Lúc này Đàm Đài Tuyền lại không vui nổi, khuôn mặt xinh đẹp dài ra.
Vốn dĩ kéo Vương Đằng qua là để cho nàng tăng thể diện, kết quả thể diện cũng tưng rồi, nhưng dường như lại tăng ở chỗ Goring đại sư.
Tức giận!
Vương Đằng là đương sự, lúc này cũng không biết phải làm sao. Các vị phù văn đại sư thảo luận sôi nổi, hoàn toàn gạt đương sự là hắn sang một bên.
Quả là một nhóm già trẻ trong mắt chỉ có phù văn.
May là Vương Đằng cũng không để ý, nói ra phương pháp này cũng không phải vì lộ mặt. Chỉ là hy vọng có thể giết loài Hắc Ám nhiều thêm mà thôi.
Đương nhiên có thể lộ mặt hắn cũng không ý kiến.
Trông thấy dáng vẻ các phù văn đại sư có xu hướng không thể dừng lại, Ân Đồng Phương bất đắc dĩ ho nhẹ, dò hỏi: “Các vị đại sư, phương pháp này khả thi không?”
Tất cả các phù văn đại sư nghe xong, liền xấu hổ dừng lại, sôi nổi gật đầu nói:
“Khả thi!”
“Đúng đúng, tuyệt đối khả thi!”
“Không vấn đề, lão phu cảm thấy có thể bắt đầu làm ngay bây giờ.”
...
Ân Đồng Phương, Dương vương và mọi người tức khắc lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức nói: “Được, vấn đề này giao cho các đại sư toàn quyền quyết định.”
“Không vấn đề!”
Tất cả các vị phù văn đại sư nói.