Chương 607: Rèn cột thu lôi
“Ngoài ra, ta đề nghị trận đại phù văn này tổng chỉ huy cấu tạo giao cho Goring đại sư đảm nhiệm.” Tra Thụ đại sư nói. “Không được không được, ta thấy trận đại phù văn này các vị cùng nhau xây dựng là được rồi, không cần tổng chỉ huy này đâu.” Goring vội vã khoát tay.
Đạo Phù văn từ trước đến nay khó tranh vị trí thứ nhất, Goring cũng không muốn lội vào vũng nước đục này.
“Không được, không có tổng chỉ huy đến lúc đánh giá chúng ta lại ầm ĩ, sẽ chậm trễ rất nhiều.” Kaier đại sư rất hiểu mình lắc đầu nói.
Goring cười khổ không thôi.
Các ngươi cũng hiểu cái đức hạnh của mình như thế nào nha!
Cho dù hắn có làm tổng chỉ huy, bọn họ ầm ĩ thì vẫn sẽ ầm ĩ thôi. Đây là một rắc rối, Goring không hề muốn làm người hòa giải chút nào.
Hắn còn muốn nói cái gì đó, các phù văn đại sư khác đã lên tiếng:
“Goring đại sư ngươi không cần phải từ chối, người quá nhiều không có tổng chỉ huy là không được. Do ngươi chỉ huy, ta không có ý kiến!”
“Đúng đúng, ta cũng không có ý kiến.”
...
“Vậy làm phiền Goring đại sư rồi.” Dương vương cười.
Trong lòng Goring thở dài, Dương vương đã mở kim khẩu rồi, hắn còn có thể làm gì khác. Ôm tâm thế xem thường cái chết, hắn gật đầu: “Được rồi, lão hủ không từ chối nữa!”
Nói xong lại không nhịn được giễu cợt bản thân mình nói: “Chỉ sợ sắp xếp hai trận pháp này xong, lão hủ sẽ giảm vài năm tuổi thọ mất!”
“Ha ha ha!” Mọi người lập tức cười to.
“Đợi việc này xong, bản vương sẽ tranh công với bệ hạ, cũng cầu một vài viên linh dược kéo dài tuổi thọ, cho Goring đại sư luyện hóa đan dược.” Dương Vương cũng ha ha cười lớn.
“Thần dược như thế thì lão phu không đủ khả năng.” Goring liên tục lắc đầu.
Mọi người cười nói vài câu, bầu không khí có vẻ dịu lại, tiếp theo bắt đầu khua chiêng gõ trống sắp xếp nhiệm vụ của trận đại phù văn.
Hai trận pháp, thời gian eo hẹp nên lượng công việc tăng lên rất nhiều.
Toàn bộ phù văn sư rời khỏi tòa nhà tổng chỉ huy, bắt đầu thăm dò hiện trường, chọn địa điểm chôn cột thu lôi.
Mặt ngoài thành phố Tinh Phong mọi thứ có vẻ vẫn diễn ra bình thường, nhưng thật ra đã rơi vào trạng thái báo động khẩn cấp. Tất cả những người khả nghi đều rất khó tiến vào.
Vả lại hành động của các phù văn sư cũng không gióng trống khua chiêng, tất cả đều tiến hành một cách lặng lẽ không gây chú ý.
Sau khi các phù văn đại sư chọn được vị trí của mười ba cột thu lôi, các thợ rèn bắt đầu rèn ngày đêm không ngừng nghỉ.
Lần này không chỉ có phù văn đại sư đến, thậm chí rất nhiều luyện tạo sư và luyện đan sư cũng đến, đều ở trong tối chuẩn bị đại chiến.
Vương Đằng cùng với Goring và những người khác đến một phòng rèn khổng lồ dưới lòng đất ở thành phố Tinh Phong.
Vừa ra khỏi thang máy, khí nóng lập tức ập vào mặt, âm thanh gõ đập leng keng không ngừng truyền vào trong tai.
Rèn cột thu lôi là bước đầu tiên để thiết lập Vạn Lôi Tịch Diệt trận, cũng là bước cực kỳ trọng yếu.
Mà trong quá trình rèn cột thu lôi, không chỉ cần có luyện tạo sư, mà cả phù văn sư cũng phải có mặt để khắc phù văn lên cột thu lôi khi nó sắp thành hình.
Nhóm Goring đại sư đến phòng rèn ở dưới lòng đất cũng là vì thế.
Vương Đằng đi theo nhóm phù văn đại sư ra khỏi thang máy, tiến về phía trước giữa sức nóng và những tiếng nổ đinh tai.
Trong khi những phù văn sư trẻ tuổi khác không được đi theo, thì Vương Đằng được cho phép tiến vào quan sát vì là người đề xuất phương pháp ‘Lôi Hỏa song trận’ và trình độ phù văn cũng được họ công nhận.
Càng đi về phía trước thì sức nóng càng tăng cao, không lâu sau, một cảnh tượng đồ sộ đã đập vào mắt Vương Đằng.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.
Những cây cột có đường kính gần một mét, cao tới mấy chục mét bị xiềng xích đen ngòm treo giữa không trung, bị lửa nung thành màu đỏ rực.
Từng bóng người lực lưỡng bước trên cây cột nóng cháy, cầm trong tay chiếc búa tạ to lớn không ngừng đập xuống tóe ra từng tia lửa.
Những bóng người ấy đầm đìa mồ hôi, rèn đúc trong lửa như thể chẳng hề e sợ trước ngọn lửa hừng hực.
“Hạ xuống!” Đột nhiên, một tiếng hét hùng hồn vang lên.
Chỉ thấy bên trên một cây cột, một bóng người đang rèn bỗng nhiên nhảy xuống, còn cây cột treo giữa đống xiềng xích thì rơi ầm xuống bể dung nham bên dưới.
Phừng!
Tức thì bùng lên ngọn lửa ngập trời.
“Luyện tạo sư lợi hại quá mèn đét ơi!” Vương Đằng nhìn mà thán phục: “Chắc hẳn họ đều là những luyện tạo đại sư!”
Trong khi cảm thán không ngớt, ánh mắt hắn cũng bị đống bong bóng thuộc tính rơi ra từ nhóm luyện tạo sư hấp dẫn.
Nhặt!
Một đống bong bóng thuộc tính bay vọt đến và sà vào lòng hắn ~
‘Thuật Luyện tạo x68’
‘Thuật Luyện tạo x102’
‘Thuật Luyện tạo x60’
‘Thuật Luyện tạo x120’
‘Thuật Luyện tạo x82’
...
Vương Đằng nhướn mày.
Thuật Luyện tạo +1+1+1+1+1…
Sau đó, cấp bậc luyện tạo sư của hắn, có vẻ như đã vô tình đột phá!
‘Luyện tạo sư’ Đại sư.
Luyện tạo đại sư rồi!
Cấp bậc tức thì đề cao không ít.
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn những vị luyện tạo đại sư đang điên cuồng vung cánh tay lực lưỡng lên những cây cột, may mà hắn không phải kiểu đàn ông cơ bắp ấy.
Bẳng không chắc hắn điên mất…
Ngoài thuật Luyện tạo, còn có rất nhiều thuộc tính tinh thần Linh cảnh.
Những người tới cấp Đại sư, dường như tinh thần đều diễn ra quá trình lột xác, đạt tới linh cảnh.
Nhưng giờ Vương Đằng mới biết rằng, không phải ai có tinh thần đạt tới linh cảnh thì cũng đều có thể sinh ra niệm lực tinh thần, điều đó còn phụ thuộc vào thiên phú nữa.
Mà Vương Đằng hắn hiển nhiên là đứa trẻ có thiên phú, không nghi ngờ gì nữa, đó là sự thật.
‘Tinh thần’ Vương cảnh.
Vương Đằng nhìn thuộc tính tinh thần ngày càng đến gần vương cảnh đỉnh phong, ánh mắt lóe lên, nội tâm háo hức mong chờ cảnh giới tiếp theo của thuộc tính tinh thần.
Người nhảy xuống khỏi cây cột kia đi tới, cất tiếng nói: “Các ngươi đã đến rồi!”
“Opal đại sư!” Đám người Goring tiến lên phía trước.
“Cột thu lôi đã hoàn thành, các ngươi chờ chút là có thể tiến hành khắc phù văn vào.” Opal đại sư là một người thuộc tộc Ải Nhân, có mái tóc và chòm râu được tết thành bím, hắn chỉ vào cây cột chìm trong dung nham và nói.