Chương 65: Chúc mừng vì Hoa Hạ ta!
Thế nên dù có hiếm thấy thế nào thì cũng chẳng có ai rảnh háng tới gây chuyện với hắn. “Xin chào, ta tới thi giấy chứng nhận võ giả.” Vương Đằng đi tới chỗ tiếp tân, nói với một công nhân ở đối diện.
Công nhân kia ngẩng đầu, khi thấy một mặt nak Siêu nhân Điện quang thì vẻ mặt muốn trông cổ quái bao nhiêu thì cổ quái bấy nhiêu.
Nàng cố nín cười, nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng, mời đi theo ta.”
Với sự hướng dẫn của nàng, Vương Đằng đi tới bên ngoài một căn phòng.
“Ngài vào đi, điều khiển máy móc dựa theo lời thuyết mình trên vách tường là được, nếu như không có vấn đề thì hệ thống sẽ ghi lại thân phận của ngài, không đến mười phút là sẽ tạo ra giấy chứng nhận võ giả cho ngài.” Công nhân khươ tay múa chân, giải thích.
Vương Đằng gật đầu.
Sau khi vào phòng thì công nhân gài cửa lại.
Hắn nhìn lướt qua, thấy bên tường đặt máy móc, trông có hơi giống máy ATM của ngân hàng.
Một cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.
Mà bên cạnh máy ATM kia có để một máy móc trông giống khoang ngủ trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.
Vương Đằng đã dùng máy đo thể chất ở võ quán Cực Tinh, máy móc này xem vẻ còn phức tạp hơn máy đo thể chất ở võ quán nhiều.
Nhưng mà hắn biết, đây cũng là máy đo thể chất, mỗi tội là máy chuyên dùng để kiểm tra đo lường thể chất của võ giả.
Thể chất của võ giả có thay đổi rất lớn với Võ Đồ, vì vậy cần phức tạp hơn.
Chi phí của máy móc này ít nhất cũng hơn mười triệu, đắt đỏ hơn máy đo thể chất cho Võ Đồ ít cũng mười lần.
Vương Đằng tháo mặt nạ Siêu nhân Điện quang xuống.
Dựa theo lưu trình, đi tới trước máy ATM, đặt thẻ căn cước vào khu vực cảm ứng.
“Mời ghi vân tay và màng mắt!”
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Vương Đằng ấn mười hai ngón tay lên hình vẽ hai bàn tay ở trước mặt, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về camera ở phía trước.
“Đã ghi vân tay!”
“Ting, đã quét xong màng mắt!”
“Đang xác định thân phận…”
Qua chừng ba phút đồng hồ, âm thanh nhắc nhở lại vang lên.
“Thân phận xác nhận —— Vương Đằng, tuổi: tròn mười bảy, công dân Hoa Hạ, khôgn có ghi chép phạm tội, thân phận trong sạch… Phù hợp 108 điều trong điều lệ võ giả, thông qua nghiệm chứng!”
“Mời vào máy đo thể chất để đo thể chất!”
Dù biết thân phận của mình không có bất cứ vấn đề gì nhưng Vương Đằng vẫn thấy hơi hồi hộp, giờ phút này nghe thấy âm thanh nhắc nhở thông qua thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó đi vào trong máy đo thể chất.
Cửa khoang chậm rãi đóng, bắt đầu đo dường cả người hắn.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Đằng cứ luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình sờ soạng hắn từ đầu tới chân một lần.
Đồng thời còn cảm giác được nguyên hạch khẽ chấn động một cái, nguyên lực bên trong bị kích thích, có một chút xao động.
…
Kiểm tra đo lường kết thúc rất nhanh, âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Kiểm tra đo lường xong!”
“Vương Đằng, chúc mừng ngươi trở thành một võ giả!”
“Giấy chứng nhận võ giả đang trong quá trình tạo, xin hãy chờ trong chốc lát.”
…
Cùng lúc đó, ở cổng hiệp hội Võ đạo, một chiếc xe con chậm rãi dừng lại, một người đàn ông tóc như gai sắt đi ra.
Chính là quán chủ của võ quán Cực Tinh Phó Thiên Đao.
Một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã tiến lên đón, cười nói: “Lão phó, ngươi đúng là khó mời mà, ta mời ngươi nhiều lần mà mãi giờ ngươi mới đồng ý.”
“Chuyện của võ quán nhiều quá, không đi được.” Phó Thiên Đao lời ít ý nhiều nói.
“Ngươi ấy!” Người đàn ông nho nhã thấy có hơi bất đắc dĩ, ngón tay ấn hắn một cái.
“Không phải nói đã chuẩn bị trà Ngọc Long của dị giới hàng thượng đẳng sao? Còn không mau dẫn đường!” Phó Thiên Đao mắt trợn trắng mắt nhìn người đàn ông nho nhã nói.
“Đi thôi, chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ đợi ngơi tới thôi đó.” Người đàn ông nho nhã ha ha cười một tiếng, khua tay múa chân rồi đi vào cao ốc trước.
Hai người vừa đi, thì đám người xung quanh xôn xao.
“Đó chính là quán chủ của võ quán Cực Tinh chi nhánh Đông Hải Phó Thiên Đao sao?”
“Trăm nghe không bằng một thấy, khí tràng đúng là mạnh!”
“Còn phải nói sao, người ta có thực lực mạnh nhường nào, có thể đại diện cho võ quán Cực Tinh ở thành phố quan trọng như Đông Hải, cũng đủ để biết hắn mạnh sao rồi!”
“Vậy người đàn ông nho nhã kia là ai? Mà lại mời được Phó Thiên Đao!”
“Ngu ngốc, đó chính là hội trưởng của hiệp hội Võ đạo phân hội Đông Hải hội trưởng Tần – Tần Hán Hiên!”
“Ôi vãi, ta đúng là có mắt như mù, chân nhân ở ngay trước mặt mà lại không nhận ra.”
“Đây cũng là một đại lão nè…”
Tiếng nghị luận lao nhao không dứt, hai người Phó Thiên Đao đã đi một hồi lâu, mà mọi người vẫn còn đang nói chuyện say sưa thảo luận về sự tích của bọn họ.
Mặc dù sự tích của hai người bọn họ đã biết rõ rồi như bọn họ là nhân vật mang tính tiêu chí cho Đông Hải nên sư hâm mộ của người Đông Hải dành cho bọn họ chưa bao giờ vơi.
…
Phó Thiên Đao và Tần Hán Hiên vừa nói chuyện với nhau, vừa đi thang máy tới tầng cao nhất của tòa cao ốc, đi tới phòng làm việc của Tần Hán Hiên.
Vừa đi vào phòng làm việc, đập vào mắt là cửa sổ sát đất ở vách tường.
Nằm ở hướng đối diện cửa lớn.
Từ nơi này, có thể quan sát được cả Đông Hải, mang lại cho người ta cảm giác nhìn xuống chúng sinh.
Bên cửa sổ sát đất có đặt bàn trà.
“Ngồi!” Tần Hán Hiên tùy ý nói.
“Chỗ này của ngươi được đấy!” Phó Thiên Đao đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát dòng người đông nghịt phía dưới, thản nhiên nói.
Tần Hán Hiên ngồi xuống, động tác pha trà tự nhiên thoải mái, hương trà thoang thoảng lan ra.
Hắn nói: “Haizzz, người chức cao quyền trọng phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ngày nào ta cũng phải làm việc ở đây, cảm thấy không tốt lắm.”
“Già mồm cãi láo!” Phó Thiên Đao cười lạnh nói.
“Con người ngươi, miệng chó không phun được ngà voi, uống trà, uống trà!” Tần Hán Hiên rất bất đắc dĩ, rót cho hắn một chén trà.
Phó Thiên Đao ngồi xuống, cầm lấy chén trà nếm thử một hớp rồi mở bừng mắt: “Quả nhiên là trà ngon!”
“Còn phải nói sao, vì trà này mà ta phải hạ mình xuống nước thì mới lấy được từ chỗ Tổng đốc đó.” Tần Hán Hiên đắc ý nói.
“ Bây giờ Tổng đốc Giang ra sao rồi?” Phó Thiên Đao nhíu mày, hỏi.
“Lần trước gặp mặt, Tổng đốc Giang đang chuẩn bị trùng kích lên cấp Chiến Tướng.” Tần Hán Hiên nghiêm mặt.