Chương 66: Hai vị đại lão chú ý.
“A? Có nắm chắc không?” Phó Thiên Đao chấn động, vội vàng hỏi. “Theo như lời của hắn, ít nhất nắm chắc sáu mươi phần trăm.” Tần Hán Hiên nói.
“Sáu mươi phần trăm có hơi thấp! Sao không chờ thêm chút nữa?” Phó Thiên Đao hít một hơi, cau mày nói.
“Nghe nói nửa tháng trước Tổng đốc Lý của Kim Lân đã lên tới cấp Chiến Tướng rồi!” Tần Hán Hiên đột nhiên tung ra một quả bom chìm.
“Cái gì! Thật không?” Phó Thiên Đao đứng phắt dậy.
“Ngồi xuống, ngồi xuống, đương nhiên là thật, chẳng nhẽ ta còn ăn nói vu vơ được à.” Tần Hán Hiên trợn trắng mắt nói.
“Chúng ta lại có thêm một võ giả cấp Chiến Tướng, chúc mừng vì Hoa Hạ ta!” Hai mắt Phó Thiên Đao sáng lên.
“Đương nhiên là phải chúc mừng!” Tần Hán Hiên gật đầu nói.
“Nhưng Tổng đốc Giang quá xúc động rồi, sao lại làm theo cảm tính như thế được chứ.” Phó Thiên Đao lại quay về đề tài ban nãy, có hơi lo lắng.
“Ngươi cũng biết mà, hai vị này đã đối đầu nhau từ thời đại học rồi, cạnh tranh nhau cả một đời, sao Tổng đốc Giang nuốt cơn tức này cho được.” Tần Hán Hiên cười khổ nói.
“Đúng thế thật!” Phó Thiên Đao cũng thấy bất đắc dĩ.
“Chỉ mong Tổng đốc Giang có thể vượt qua cửa ải này một cách thuận lợi, đến lúc đó Đông Hải ta cũng có thêm một võ giả cấp Chiến Tướng…”
Khi Phó Thiên Đao và Tần Hán Hiên đang nói chuyện phiếm, máy tính trong văn phòng truyền đến một loạt tiếng vang
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Thiên Đao nhìn về phía Tần Hán Hiên.
“Ta đi xem một chút.” Tần Hán Hiên đứng dậy đi đến trước bàn máy vi tính, đã thấy trong máy vi tính nhảy ra một đoạn tin tức.
Quét mắt qua, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Lão phó, ngươi tới xem một chút!” Hắn gọi Phó Thiên Đao một tiếng.
Phó Thiên Đao đứng dậy đi tới.
“Mười bảy tuổi, đã trở thành võ giả!” Nhìn thấy tin tức trên máy vi tính, Phó Thiên Đao cũng hơi kinh ngạc.
Mà khi hắn nhìn thấy cái tên Vương Đằng, lông mày hơi nhíu lại.
“Vương Đằng, cái tên này hơi quen thuộc!”
“Sao vậy, ngươi biết hắn?” Tần Hán Hiên kinh ngạc nói.
Phó Thiên Đao nghĩ một hồi, giật mình nói: “Ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước, người phía dưới đưa tới một phần số liệu báo cáo, nếu không phải trùng tên trùng họ, ta nghĩ phần số liệu báo cáo kia chắc hẳn là về hắn.”
“Mở ra màn hình giám sát nhìn xem, sẽ biết có phải là cùng một người hay không.”
Tần Hán Hiên thao tác máy tính một chút, lập tức chiếu ra tình hình gian phòng của Vương Đằng chiếu hình lên trên vách tường đối diện.
“Không sai, chính là hắn, giống như trong ảnh.” Phó Thiên Đao lập tức nhận ra Vương Đằng.
“Đúng rồi, số liệu ngươi vừa nói là số liệu gì?” Tần Hán Hiên hỏi.
“Theo số liệu kia biểu hiện, tiểu tử này tiến vào võ quán của chúng ta không đến một tháng, đã từ người bình thường thăng lên đến Võ Đồ cao cấp.” Phó Thiên Đao nói.
“Ha ha, Vương Đằng này chắc chắn đã bắt đầu tu luyện trước khi đến võ quán của ngươi. Ngươi xem tư liệu của hắn, đời thứ ba của Đông Hải Vương gia, trong nhà chắc hẳn không thiếu tài nguyên, đủ để cung cấp cho hắn luyện võ.” Tần Hán Hiên cười nói.
“Ta cũng nghĩ như vậy, lúc đầu muốn tiếp tục quan sát xem sao, không ngờ tới hắn đã trở thành võ giả, xem ra quả là một thiên tài.” Phó Thiên Đao sợ hãi than.
Võ giả mười bảy tuổi, cũng rất ít thấy!
“Xem ra lần thi võ này sắp xuất hiện một con đại hắc mã.” Tần Hán Hiên cười nói.
“Đến lúc đó đi xem một chút?” Dù Phó Thiên Đao vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng trông thế này thì vẫn hơi chú ý.
“Được, cùng đi!”
...
Vương Đằng không biết mình vừa trở thành võ giả, đã gặt hái sự chú ý của hai vị đại lão, quả thật là kinh khủng như vậy!
Mười phút sau, giấy chứng nhận võ giả đã được chế tác xong.
Nhìn xem quyển sổ nhỏ màu đen trên tay, Vương Đằng không khỏi cười một tiếng.
Mang mặt nạ Siêu Nhân Điện Quang, hắn rời đi hiệp hội Võ đạo.
Khi về tới trường học, tiết học cuối cùng của buổi sáng còn chưa kết thúc, tất cả mọi người đang đi học, Vương Đằng không đi vào quấy rầy thầy cô lên lớp.
Đi đến trong rừng cây, nhập số hiệu giấy chứng nhận võ giả trên Taobao, trả tiền hạ đơn.
“Lỗ Đại Sư” này cũng rất trâu bò, không có số hiệu giấy chứng nhận võ giả, còn không cho đặt hàng, làm khó dễ cái gì cũng làm khó dễ tiền!
Được rồi, xem giọng điệu kia của đối phương, phỏng chừng không thiếu tiền!
Đặt hàng xong, Vương Đằng nhắn một tin nhắn thúc giục: “Đặt hàng rồi, nhanh giao hàng đi!”
“Được rồi, thân ái ε=(′ο`*))) “
Phía đối diện lập tức trả lời một câu.
Không lâu sau đã hết giờ học, Vương Đằng và mấy người Hứa Kiệt tụ họp, đi tới nhà ăn ăn cơm, lại đụng phải Lý Vinh Thành và Viên Chính Hoa đã mấy ngày không thấy.
Lý Vinh Thành vừa nhìn thấy Vương Đằng, sắc mặt đã không dễ nhìn lắm.
Nhất là sau ngày đó, Châu Bạch Quân lại tìm hắn nghe ngóng chuyện về Vương Đằng.
Lúc đầu, Châu Bạch Quân rất coi trọng hắn, Lý Vinh Thành cũng cho rằng mình có cơ hội thắng được trái tim của cô ba Chu gia kia, sau này cưới bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Chu gia nhất định sẽ trở thành một sự trợ giúp lớn cho hắn.
Đến lúc đó, Lý Vinh Thành hắn cũng sẽ là một nhân vật có mặt mũi tại Đông Hải, mà không đơn thuần là một phú nhị đại dựa vào cha.
Thế nhưng, Vương Đằng, lại là Vương Đằng, tên này xuất hiện, đã cướp đi danh tiếng vốn nên thuộc về hắn, đến cả Châu Bạch Quân cũng sinh ra hứng thú với Vương Đằng.
Đáng ghét!
Lý Vinh Thành ngầm bực trong lòng.
“Lý thiếu, cũng tới dùng cơm à.” Vương Đằng nhìn thấy Lý Vinh Thành, tùy ý lên tiếng chào hỏi.
“Hừ!” Lý Vinh Thành hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi.
“Chuyện gì xảy ra? Ta lại chọc tới chỗ nào của hắn rồi?” Vương Đằng lộ vẻ không hiểu ra sao, nói với Hứa Kiệt bên cạnh.
“Ai biết!” Hứa Kiệt nhún vai.
...
Vào thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Vương Đằng tu luyện trong rừng cây, đến thời gian lên lớp mới trở lại trong lớp.
Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng của tuần này, nên nể mặt thầy một chút, không phải sao.
Ba tiết học nhanh chóng kết thúc.
Sau khi tan học, Vương Đằng đứng dậy, chuẩn bị trở về nhà, lại bị Lâm Sơ Hàm gọi lại.
“Ngươi, ngươi chờ ta một chút.” Nàng cắn môi, thoạt nhìn có hơi thẹn thùng, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm kêu lên.
Vương Đằng đã sớm nhìn ra nàng không yên lòng lắm, lúc này thấy nàng gọi mình lại, liền dừng bước, nhìn xem nàng muốn nói gì?
Lâm Sơ Hàm thu dọn túi sách xong, ra khỏi phòng học cùng Vương Đằng.
Hai người đi đến một nơi không có ai.
Lâm Sơ Hàm lại lâm vào do dự, sắc mặt không ngừng thay đổi, một lát bất đắc dĩ, một lát lại kiên quyết.
“Có chuyện gì khó xử, ngươi cứ nói đi?” Vương Đằng nói khẽ.
Có lẽ là thái độ nhu hòa của Vương Đằng làm cho Lâm Sơ Hàm yên tâm hơn, nàng hít một hơi thật sâu, rồi nói ra: “Ngươi… có thể cho ta vay ít tiền không?”