Chương 67: Ta đến xua đuổi mấy con ruồi nhặng.
Nói ra câu nói này, nàng giống như bị xì hơi, trong lòng hiện lên chút bất đắc dĩ và đắng chát. “Vay bao nhiêu?” Vương Đằng nhìn dáng vẻ của nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng bỗng có xúc động mơ hồ.
Cô gái này thật không dễ dàng!
Hắn tin tưởng Lâm Sơ Hàm nhất định đã tới mức hết cách rồi, mới sẽ tìm đến mình vay tiền, nếu không với lòng tự ái của nàng, thậm chí sẽ không mở miệng ra nói loại lời này được.
“Mười, mười lăm vạn!” Lâm Sơ Hàm khó mà mở miệng, vội vàng nói thêm: “Ta biết hơi nhiều, nhưng ta nhất định sẽ mau chóng trả lại tiền này cho ngươi, thi đại học qua rồi, ta sẽ đi làm, vừa có tiền sẽ...”
Vương Đằng không khỏi hơi kinh ngạc.
Không phải bởi vì điều gì, mà hắn hơi nghi hoặc sao Lâm Sơ Hàm lại cần nhiều tiền như vậy?
Nhưng hắn không hỏi nhiều, lấy điện thoại di động ra nói thẳng: “Cho ta tài khoản Alipay của ngươi, hiện tại ta chuyển cho ngươi.”
“... Trả lại cho ngươi!” Lâm Sơ Hàm còn chưa nói xong, nghe thấy lời của Vương Đằng, đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt bỗng đỏ lên, hít vào một hơi, để mình bình tĩnh lại, miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn!”
“Ta sẽ nhanh chóng trả lại cho ngươi.”
Nàng lại nhấn mạnh câu nói này một lần nữa, dường như chỉ có vậy mới có thể giữ lại chút lòng tự trọng trong lòng.
“Không vội, ngươi cứ làm theo khả năng.” Vương Đằng khẽ gật đầu, quét tài khoản Alipay của nàng, trực tiếp chuyển tiền qua.
Thế giới này có rất nhiều khác biệt, ví dụ như Alipay có thể hỗ trợ chuyển khoản số tiền lớn, không có hạn chế.
Lâm Sơ Hàm nói lời cảm ơn lần nữa, nắm điện thoại thật chặt, mười lăm vạn khiến nàng cảm thấy tay mình thật nặng nề, lúc nhà bọn họ tiết kiệm nhiều nhất cũng không có nhiều tiền như vậy.
Đối với gia đình như Vương Đằng, mười mấy, hai mươi vạn có thể chỉ là tiền tiêu vặt, nhưng đối với rất nhiều gia đình bình thường, nhiều năm cũng chưa chắc đã để dành được nhiều tiền như vậy.
“Không biết nàng rốt cuộc gặp việc khó xử gì?”
Vương Đằng thoáng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Sơ Hàm, suy nghĩ, rồi vẫn không yên lòng lắm, liền lặng lẽ đi theo.
Vương Đằng đi theo Lâm Sơ Hàm cả đoạn đường, phát hiện nàng chỉ về nhà.
Nhìn nàng vào nhà từ xa, hắn đang định rời đi thì đột nhiên thấy một đám người đi đến.
Trong đó dẫn đầu là một người đàn ông Tên đầu trọc mặc vest đen.
Có năm sáu thanh niên lưu manh đi theo phía sau hắn.
Vương Đằng dừng bước ngay lập tức, châm một điếu thuốc rồi đứng hút bên đường.
“Nhìn cái giề mà nhìn? Thằng chó!” Tên Tên đầu trọc mặc vest đen thấy Vương Đằng cứ nhìn chằm chằm bọn chúng nên hung dữ chửi một câu.
Vương Đằng không nói gì, hắn quay đầu đi chỗ khác.
Tên Tên đầu trọc mặc vest đen ấy cũng chẳng dây dưa, nhưng lại hùng hùng hổ hổ đi vào nhà của Lâm Sơ Hàm.
Nhà của Lâm Sơ Hàm là một tòa nhà dân ba tầng, thoạt nhìn thì rất cũ rồi, tầng một làm mặt tiền cửa hàng, mở một quán tạp hóa nhỏ.
Tên Tên đầu trọc mặc vest đen bước vào quán tạp hóa nhà Lâm Sơ Hàm, tiện tay lấy một chai coca uống một ngụm lớn.
Trong quán có một người phụ nữ trung niên, chắc là mẹ của Lâm Sơ Hàm, nàng đứng ở một bên, vẻ mặt kinh hoàng không dám hé răng dù một câu.
Ợ một hơi, Tên đầu trọc mặc vest đen quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên nói :” Sao, chuẩn bị đủ tiền chưa?”
“Ông chủ, ông già nhà ta đã đi vay tiền của người thân bạn bè rồi, ngươi lại thư thả mấy hôm đi.” Người phụ nữ trung niên cầu xin.
“Thư thả mấy hôm, bà nó chứ ta đã thư thả cho ngươi ba ngày rồi, còn không đủ? Hả?”
Tên Tên đầu trọc mặc vest đen trừng mắt, đưa chân đạp đổ thùng đựng kẹo bên cạnh, thùng kẹo ấy lập tức bay loạn khắp nơi, rải rác đầy đất.
“Ta thấy các ngươi không muốn trả tiền, đúng không?”
“Ông chủ, chúng ta thật sự không phải không muốn trả, chẳng qua là tiền vẫn chưa góp đủ, ngươi lại thư thả hai ba ngày được không, xin ngươi đó!” Người phụ nữ trung niên bị dọa đến nỗi lùi sang một bên, đôi mắt đỏ lên, nói.
“Nói vớ vẩn ít thôi, hôm nay không nôn tiền ra, ta liền đập bể cái quán này của ngươi!” Tên đầu trọc mặc vest đen không có chút xíu ý muốn nhả ra.
“Việc này. . . không thể được, không thể được, cả nhà ta sống nhờ vào cái quán tạp hóa này, con gái tôi còn phải thi đại học, các ngươi phá quán rồi, làm chúng ta sống thế nào đây!” Người phụ nữ trung niên vội đến phát khóc.
“Bà nó chứ, ai mà quản nhà ngươi sống thế nào! Xem ra hôm nay ngươi không trả nổi nợ này, tưởng ta mở nhà từ thiện à, đập cho ta!”
Tên đầu trọc mặc vest đen hào sảng ngồi xuống ghế, bàn tay to vung lên, những tên đàn em của hắn kia liền ra tay phá quán.
“Đợi đã!”
Tầng trên truyền xuống một giọng nói.
Lâm Sơ Hàm lật đật chạy từ trên tầng xuống, nàng vừa về nhà liền đi vệ sinh, vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng động truyền lên từ dưới tầng, vội vàng chạy xuống, quả nhiên là mấy người kia tìm tới cửa rồi.
“Ô!” Tên đầu trọc mặc vest đen nhìn thấy Lâm Sơ Hàm, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Sao ngươi lại xuống rồi?”
Người phụ nữ trung niên lập tức nóng nảy, vội vàng che chở Lâm Sơ Hàm sau lưng, nói với tên đầu trọc mặc vest đen: “Ông chủ, con gái ta còn nhỏ, chuyện này không liên quan đến nàng, ngươi đừng chấp nhặt với nàng.”
“Ta thấy đâu có nhỏ!” Tên đầu trọc mặc vest đen đứng dậy, ánh mắt ngừng trên người Lâm Sơ Hàm, có chút ý xấu.
Lâm Sơ Hàm không chút tỏ ra yếu thế, bước ra từ sau lưng người phụ nữ trung niên, nói: “Nhà chúng ta nợ ngươi mười lăm vạn đúng không, bây giờ ta trả cho ngươi, ngươi cầm tiền rồi lập tức cút khỏi nhà ta.”
“Ha ha, giọng điệu không nhỏ, ngươi có thể có mười lăm vạn sao?” Tên đầu trọc mặc vest đen khinh thường cười nói.
“Ngươi, nha đầu này, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Mẹ của Lâm Sơ Hàm nhíu mày, cho rằng nàng đang quấy rối, muốn kéo nàng ra sau lưng.
Mẹ của Lâm Sơ Hàm quá rõ ánh mắt của tên đầu trọc mặc vest đen. Mấy người này chẳng phải loại tốt lành gì, con gái mình chẳng qua là học sinh phổ thông, hoàn toàn không thể đấu lại bọn họ.
Lâm Sơ Hàm bất sở vi động: “Ngươi lấy giấy vay nợ ra đây cho chúng ta, ta bây giờ liền chuyển khoản cho ngươi.”
“Chẳng lẽ con nha đầu này thật sự kiếm ra tiền! Lớn lên đẹp như vậy, không chừng thật sự có người trả tiền thay cho nàng.” Tên đầu trọc mặc vest đen nghĩ thầm.