Chương 72: Đường ta đi có phải hơi lệch rồi không
“Chị ~ chị ~, hắn là ai?” Thiếu nữ liếc mắt đánh giá Vương Đằng, nhưng lại không có loại cảm giác như vừa nãy, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, chậm rãi hỏi. “Hắn tên là Vương Đằng, là bạn của chị.” Lâm Sơ Hàm ngồi xuống trước mặt thiếu nữ, nhưng không tiếp xúc quá gần, cách ít nhất một mét.
Vương Đằng có chút hiểu được vì sao Lâm Sơ Hàm không để cho bản thân đến gần rồi.
Bởi vì hiện tại hắn có thể cảm giác được, trong cơ thể thiếu nữ không ngừng có nguyên lực hệ Độc rỉ ra, tràn ngập bên cạnh nàng.
Nếu người bình thường tiếp xúc quá gần sẽ chịu ảnh hưởng, còn một khi tiếp xúc lâu, nhất định sẽ trúng độc, nặng thì trực tiếp tử vong.
Yêu Liên độc thể kinh khủng như thế đấy!
“Hắn là anh ~ rể ~ ta ~ sao?” Thiếu nữ bỗng nhiên hỏi Lâm Sơ Hàm.
Phựt!
“Chị, anh rể!!” Lâm Sơ Hàm ngơ ra, cả khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng: “Con nhóc chết tiệt này, nói cái gì đó! Hắn mới không phải anh rể ngươi!”
Vương Đằng suýt nữa cười to ra tiếng, nhóc này đúng mà thần trợ công mà!
“A ~” Thiếu nữ nghiêng đầu, không đáp lại một tiếng, nét mặt không có bất cứ thay đổi nào.
Lâm Sơ Hàm bất đắc dĩ, đứng dậy nói với Vương Đằng: “Đây là em gái ta, Lâm Sơ Hạ. Lời nàng nói ngươi đừng để trong lòng.”
“Ngươi căng thẳng như vậy làm gì?” Vương Đằng trêu chọc.
“Ai, ai căng thẳng chứ!” Lâm Sơ Hàm bị hắn nhìn chăm chú như vậy, nổi cáu.
Vương Đằng cười, đột nhiên lướt qua Lâm Sơ Hàm, đi về phía Lâm Sơ Hạ.
“Đừng đi qua đó!” Lâm Sơ Hàm vội vàng muốn ngăn cản.
“Không nghiêm trọng vậy đâu!’
Vương Đằng xua tay, không đợi Lâm Sơ Hàm ngăn cản, đã chạy tới trước mặt Lâm Sơ Hạ, ngồi xổm xuống, vươn tay: “Xin chào!”
Lâm Sơ Hạ trừng to mắt, nhìn Vương Đằng vươn tay.
Lâm Sơ Hàm cũng bị hành động đột ngột của Vương Đằng làm cho giật mình. Tình huống của em gái mình thế nào, chính nàng hiểu rõ nhất, chỉ đến gần trong phạm vi một mét đều sẽ chịu ảnh hưởng, huống chi là tiếp xúc cơ thể trực tiếp.
Nàng muốn ngăn cản, Lâm Sơ Hạ lại mở miệng trước: “Ngươi không sợ ta sao?”
“Sợ ngươi cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Sợ mặt ta! Sợ không khí xung quanh người ta.” Lâm Sơ Hạ nói.
“Ngươi nhìn dáng vẻ của ta giống như là chịu ảnh hưởng sao?” Vương Đằng cười nói.
Lâm Sơ Hàm bên cạnh nghe được câu này, trong lòng chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Quả thực.
Nếu là người bình thường, cách gần như vậy, đã có cảm giác khó chịu, xanh cả mặt rồi.
Nhưng Vương Đằng vẫn giống như không sao cả như trước.
“Vương Đằng, ngươi…”
“Đại khái là vì ta thường xuyên uống nước kỉ tử, sức miễn dịch tương đối mạnh.” Vương Đằng nghiêm túc nói.
Lâm Sơ Hàm: “…”
CMN, uống nước kỉ tử, sức miễn dịch tương đối mạnh, ngươi cho rằng ta ngốc sao??
Chuyện quan trọng như vậy, không thể đứng đắn một chút à?
Lâm Sơ Hạ quan sát hồi lâu, ánh mắt sáng lên, nói: “Hình như thật sự không có chuyện gì ~”
Nàng chậm rãi vươn tay, mặc dù vẫn có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay Vương Đằng.
Ngay sau đó, Lâm Sơ Hạ bỗng nhiên ngây người!
Nàng có loại cảm giác không nói nên lời, trong cơ thể dường như có dòng khí lạnh như băng bị khơi ra, bắt đầu lưu chuyển khắp tứ chi bách hài.
Vừa định đặt câu hỏi, lại nhìn thấy Vương Đằng thần bí nháy mắt với nàng.
Lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Vương Đằng mỉm cười, thả tay Lâm Sơ Hạ ra, đứng lên.
Cùng lúc đó, cũng nhặt hết bong bóng thuộc tính quanh người Lâm Sơ Hạ.
‘Yêu Liên độc thể x 7’
‘Nguyên lực hệ Độc x 15’
Bong bóng bên người nàng không thể nghi ngờ là nhiều nhất!
Sau khi nhặt hết tất cả, Vương Đằng cảm thấy Yêu Liên độc thể của mình ngày càng hoàn chỉnh, nguyên lực hệ Độc trong cơ thể cũng nhiều hơn.
Lâm Sơ Hạ lập tức cảm thấy xung quanh sạch trơn, loại cảm giác đè nén sền sệt, giống như bị một loại chất lỏng nào đó bao quanh đột nhiên biến mất.
Nhưng nàng không tiếp tục hỏi, chỉ tò mò đánh giá Vương Đằng.
Đồng thời trong lòng xuất hiện một tia hi vọng…
Lâm Sơ Hàm vừa nãy vẫn luôn chú ý Vương Đằng, thấy hắn ngay cả tiếp xúc cơ thể đều có thể không bị ảnh hưởng, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
“Vương Đằng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi không bị bệnh lạ của em gái ta ảnh hưởng?”
“Ta cũng không biết, có thể thực sự là sức miễn dịch của ta tương đối mạnh.” Vương Đằng không nói cho Lâm Sơ Hàm chân tướng.
Hiện tại hắn cũng không biết nên giải quyết vấn đề trên người Lâm Sơ Hạ thế nào, nói ra cũng chỉ khiến nàng vui vẻ hụt một trận.
Sau này khi thật sự có manh mối rồi lại nói cũng không muộn.
Còn về làm cho Lâm Sơ Hạ biết một chút, chính là vì để lại hy vọng cho nàng.
Nếu không, khiến một cô bé như nàng hàng ngày trải qua cuộc sống không có bất cứ hy vọng gì, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Lâm Sơ Hàm ngờ vực nhìn Vương Đằng.
“Nếu ngươi thực biết cái gì, ta hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, đây là chuyện rất quan trọng với cả nhà chúng ta.” Cuối cùng nàng trịnh trọng nói.
“Chị, ngươi đừng làm khó anh rể!” Lâm Sơ Hạ nói.
“… Đều đã nói hắn không phải anh rể ngươi mà.” Lâm Sơ Hàm vô cùng cạn lời.
“Ngươi yên tâm, nếu như ta thật sự có biện pháp, sẽ nói cho các ngươi biết trước tiên.” Vương Đằng bảo đảm nói.
Lâm Sơ Hàm khẽ gật đầu, thấy Vương Đằng thực sự không có cách nào, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Một lát sau, nàng lại mạnh mẽ xốc lên tinh thần, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với Lâm Sơ Hạ:
“Sơ Hạ, ngươi yên tâm, ta đã đăng ký tham gia thi võ, sau này nhất định có thể trở thành võ giả, giúp ngươi tìm được biện pháp trị liệu căn bệnh lạ này.”
“Chị, mẹ không phải không cho ngươi luyện võ sao?” Lâm Sơ Hạ ngạc nhiên hỏi.
Lâm Sơ Hàm vội vàng đưa ngón trỏ lên, đặt bên miệng: “Xuỵt, nhỏ giọng một chút, chuyện này tuyệt đối đừng để cho mẹ biết.”
Vương Đằng vệt đen đầy đầu, còn bảo em gái ngươi nhỏ giọng, vừa nãy là ai lớn tiếng như vậy?
Nhưng hắn rốt cuộc biết vì sao Lâm Sơ Hàm không nói chuyện tham gia thi võ cho mẹ nàng.
Chuyện của cha Lâm Sơ Hàm nhất định là đả kích vô cùng lớn đối với bà Lâm.
Là người làm mẹ, sao nàng có thể để cho con gái bước theo gót chồng, dù là chỉ là có một chút xíu khả năng, cũng phải bóp chết từ trong nôi.
Cơm tối còn chưa xong, Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm ở lại trong phòng cùng nhau tán gẫu với Lâm Sơ Hạ.