Chương 87: Sói lẫn trong Husky.
Nhưng vật thể hình hộp chữ nhật màu đen giống như cái hộp đàn cello kia lại khiến Vương Thịnh Quốc hơi tò mò, không biết bên trong đó đựng cái gì? Chỉ có điều Vương Đằng không nói, nên hắn đành chịu!
Nhìn bóng lưng Vương Đằng đi về phía xe buýt, Vương Thịnh Quốc đột nhiên phát hiện ra không biết từ khi nào con trai của mình đã bắt đầu có khác biệt rất lớn so với trước kia rồi.
Bóng lưng kia thẳng thắn mà cương nghị, giống như một thanh kiếm sắc bén tuyệt thế sắp ra khỏi vỏ!
Thậm chí hắn còn có một ảo giác, chuyến đi phen này, dường như con trai của hắn sẽ cuốn lên một trận sóng to gió lớn.
Lắc đầu, Vương Thịnh Quốc không khỏi bật cười…
Bên này, đám người Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm tụm đầu, đứng ở dưới xe buýt nói chuyện phiếm.
“Cậu Vương, sau lưng ngươi là thứ gì vậy?” Dương Kiến tò mò quan sát hộp Tàng Binh ở sau lưng Vương Đằng.
Lâm Sơ Hàm cũng tò mò liếc nhìn sang, ánh mắt quét nhìn lên hộp Tàng Binh, đáng tiếc bị cái túi lớn bọc lại nên bọn họ không nhìn ra được bên trong có cái gì.
Trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
“Vũ khí bí mật!” Vương Đằng cười nói.
“Xí, không nói thì thôi!” Dương Kiến chế nhạo.
Sau khi thời gian đến, hàng rào phong tỏa kéo ra, các thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường lục tục tiến vào trong trường thi.
Trước khi bọn họ đi còn lưu luyến nhìn thoáng qua các học sinh tham gia thi võ, ánh mắt phức tạp.
Kỳ thi tuyển sinh đại học là bước ngoặt của đời người.
Mà giờ khắc này lại giống như mở ra thêm một lối rẽ khác trên con đường đời.
Có người đi hướng bình thường, có lẽ ngày sau lĩnh vực của từng người trong bọn họ đều đáng chú ý, nhưng không thành võ giả, cuối cùng vẫn chỉ là người thường.
Mà có người sắp mở ra con đường siêu phàm, lực lượng mạnh mẽ, tuổi thọ dài lâu đã không còn là giấc mộng nữa.
Mặc dù con đường võ đạo không dễ đi, rất nhiều người sẽ ngã xuống dọc đường, còn chết sớm hơn một người bình thường, thậm chí núi cao khó trèo, phần lớn võ giả vẫn lưu lại ở dưới chân núi, nhưng luôn là có người trước vừa ngã xuống, người sau lại tiến lên…
Sau khi thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường tiến vào trường thi, sân rộng cuối cùng không còn chật chội như vậy nữa.
Nhưng lại lần lượt có xe của trường học khác đến đây, tụ tập ở trường Trung học Đông Hải số 1.
Tuy rằng thí sinh thi võ không nhiều lắm, nhưng mấy trường học của cùng một khu tập trung lại, có đến bảy tám trăm người.
Đặc biệt là tiêu chuẩn thi võ năm nay hạ thấp, chỉ cần là Võ Đồ trung cấp đã có thể tham gia, số lượng người nhiều hơn năm trước không ít.
Lúc này lãnh đạo nhà trường và giáo viên chủ nhiệm các lớp mười hai đều đã đến rồi!
Giáo viên chủ nhiệm đang điểm danh các thí sinh tham gia thi võ của lớp mình.
Lãnh đạo nhà trường lại đang trao đổi với lãnh đạo các trường khác cùng với vài lãnh đạo của Cục Giáo dục ở bên cạnh.
Bên chỗ lớp 12 – 8, Phạm Vĩ Minh điểm danh xong rồi, không thiếu một ai, tất cả đều có mặt đúng giờ.
Thấy còn thời gian, vì thế hắn nói:
“Các ngươi đã báo danh tham gia thi võ, vậy đều cố gắng đánh một trận, đừng để lại tiếc nuối. Ta cũng hy vọng các ngươi có thể làm vẻ vang cho trường học, có thể giành được một phen vinh dự cuối cùng cho lớp 12 – 8 chúng ta.”
“Nhưng cho dù như thế nào, xin nhớ kỹ, an toàn tính mạng của các ngươi vĩnh viễn phải được đặt ở vị trí hàng đầu!”
Lời Phạm Vĩ Minh nói khiến các học sinh rất xúc động, rất nhiều học sinh không nhịn được nói.
“Thầy à, thầy cứ yên tâm đi, tuy rằng lớp chúng ta không có Võ Đồ cao cấp, nhưng chúng ta có nhiều người ghi danh, chúng ta sẽ cố hết sức trở thành lớp có nhiều người thi đậu nhất.”
“Không sai, không sai, chúng ta dùng chiến thuật biển người, đánh bại vài lớp có Võ Đồ cao cấp kia.”
…
Những học sinh này không biết rằng lớp bọn họ không có Võ Đồ cao cấp, nhưng có võ giả!
Lúc này sắc mặt của Vương Đằng đột nhiên hơi kỳ quái.
Nhìn các bạn học đang gào khóc hu hu trước mặt, cảm giác bọn họ giống như một đám Husky đang kêu ầm lên.
Mà bản thân xen lẫn trong đó, giống như một con sói đang giả vờ ngớ ngẩn, hình như hơi đáng khinh…
“Ngươi làm sao vậy?” Lâm Sơ Hàm thấy vẻ mặt của hắn hơi kỳ quái, nghi ngờ hỏi.
“Hả, không có việc gì!” Vương Đằng vội vàng lắc đầu, đổi lại là ánh mắt càng thêm nghi hoặc, kỳ quái của Lâm Sơ Hàm.
Thấy các học sinh khí thế tăng cao, thần thái phấn khởi, Phạm Vĩ Minh rất vui mừng, không nhịn được mở ca nước mang theo bên mình ra…
Uống một ngụm nước cẩu kỷ xuống bụng, sảng khoái!
Cùng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác cũng điểm danh xong rồi.
Hiệu trưởng đi tới, vỗ tay, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn đến, hỏi, “Đều điểm danh xong cả chưa? Thí sinh đều đến đủ chứ?”
Một người phụ nữ dáng vẻ trung niên đứng dậy nói: “Lớp chúng ta có một học sinh không đến.”
“Là giáo viên chủ nhiệm lớp 12 – 13!”
“Lớp bọn họ lại có người không đến, ai hổ báo vậy, đăng ký lại không tham gia?” Các học sinh lập tức thấp giọng bàn luận.
“Có chuyện gì vậy?” Hiệu trưởng nhíu mày hỏi.
“Ờ…” Sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm lớp 12 – 13 hơi kỳ quái, do dự một chút nói: “Tối hôm qua hắn huấn luyện quá mạnh, làm gãy xương tay mình, sáng hôm nay mẹ hắn gọi điện thoại cho ta, nói là không tham gia thi võ năm nay!”
“Phụt!”
Các bạn học xung quanh nghe được nguyên nhân này, lập tức phì cười.
“Chuyện này quá hổ báo đi, tập luyện mạnh đến trình độ nào mới đến mức làm gãy xương tay mình đây??”
“Thật trâu bò, thật lợi hại. Đó là tấm gương cho chúng ta, lúc bình thường, nếu ta có sức mạnh như vậy thì đã sớm là Võ Đồ cao cấp!”
“Đồng cảm, đây là một người trâu bò!!”
…
Hiệu trưởng vốn có vẻ mặt nghiêm túc, lúc này suýt nữa không kiềm chế được, rất muốn che mặt. Đường đường là trường Trung học Đông Hải số 1, lại có học sinh không có đầu óc như vậy, lại còn vào thời khắc quan trọng như thế, quả thật khiến cho hắn bẽ mặt mà!
Không phát hiện ra vài lãnh đạo của Cục Giáo dục đều tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng sao!
Thậm chí lãnh đạo của mấy trường khác đều cười thầm không thôi, ở bên cạnh mà nhìn trò cười của trường Trung học Đông Hải số 1 bọn họ.
Thật sự tức chết hiệu trưởng ta đây rồi!