Chương 3 -
Ngay cả Tô Dung, cũng không nhịn được thở dài.
Sao hết lần này đến lần khác cô lại bị chọn trúng chứ.
Vương Kiến Quốc cũng biết trong lòng mọi người không dễ chịu, nhưng cũng không có cách nào, có lúc số mệnh chính là không nói đạo lý như vậy: "Vui vẻ lên nào, các bạn trẻ, chờ chúng ta thuận lợi rời khỏi quái đàm này, đi ra ngoài báo cáo cáo, liền có thể trở thành điều tra viên rồi!"
"Điều tra viên" chính là xưng hô cho người thông qua ít nhất một lần quái đàm, sau khi báo cáo lên trên, chính phủ sẽ cho những điều tra viên này đãi ngộ trợ cấp vô cùng phong phú. Thậm chí một bộ phận điều tra viên có thể được mời gia nhập vào "Cục điều tra quái đàm", từ đây một bước lên mây.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, vẻ mặt của mọi người cũng không buồn rầu như vậy trước. Ít nhất trước mắt, không có ai cảm thấy mình sẽ là người chết.
"Đã được chọn thì cũng chấp nhận, việc đã đến nước này, trước tiên mọi người giới thiệu mình một chút đi." Vương Kiến Quốc nhìn mọi người xung quanh, chỉ vào người tóc xanh: "Bắt đầu từ cậu trước."
Tóc xanh bĩu môi một cái, sau khi gã nghe được thân phận của Vương Kiến Quốc, thật ra cũng có chút hối hận cái miệng không biết suy nghĩ kia của mình. Thấy đối phương chỉ vào mình trước, trong lòng đã chắc chắn mình đắc tội với người này.
"Gọi tôi là Triệu Bằng là được, làm công ở trong một tiệm uốn tóc. Được chưa."
Gã nói xong, người đẹp có mái tóc dài bên cạnh hất tóc một cái, Tô Dung đứng sau lưng của cô ấy, có thể ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng, cùng với mùi hương cà phê nhàn nhạt.
"Tôi tên là Mẫn Tĩnh Di, trước mắt đang tự gây dựng sự nghiệp, mở một quán cà phê nếu như lần này có thể sống sót ra ngoài, tôi sẽ mời mọi người uống cà phê miễn phí."
Cô ấy vừa nói như vậy, vốn bầu không khí ngưng trọng hơi được làm dịu một chút.
Còn sống đi ra ngoài, cũng là ước mơ chung trong lòng sáu người.
"Tôi là Lý Tuệ, hộ gia đình trong tiểu khu, năm nay 50, mới về hưu. Lúc trước là công nhân trong xưởng." Bà bác có vóc người hơi mập tự giới thiệu, gương mặt tràn đầy ủ rũ.
Cho dù ai mới vừa về hưu, thật vất vả hưởng thụ vui vẻ quây quần bên gia đình con cháu, đột nhiên bị kéo vào nơi quái dị này, cũng rất khó trở nên bình tĩnh được.
Tiếp theo là cô gái mặc váy dài màu vàng, cô ấy mang một cái mắt kiếng trong suốt, chỉ là mới vừa rồi lau nước mắt đã lấy xuống. Đôi mắt đỏ hồng giống như một con thỏ làm cho người ta trìu mến: "Tôi tên là Hoàng Đào, là cô giáo tiểu học đang thực tập hu hu hu... Tôi chỉ là tới mua đồ ăn cho mèo, tại sao lại xui xẻo như vậy!"
Tiếng khóc chói tai của cô ấy làm cho siêu thị rộng lớn này càng trở nên đáng sợ, nếu như là lúc khác, mọi người đại khái còn có lòng thương hương tiếc ngọc. Nhưng ở loại nơi này, tự thân mọi người còn lo chưa xong, tất nhiên không muốn quan tâm cô ấy.