Chương 45: Nhóm chat thần cấp, sao cứ thích trêu nàng thế nhỉ?
Trường 7 Giang Thành á?
Đến trường điểm còn chả phải, lại còn nằm ở cái vùng ngoại ô khỉ ho cò gáy, chẳng được đầu tư giáo dục gì cho ra hồn.
Ở đấy toàn bọn học sinh cá biệt, học hành chểnh mảng mới dạt về, hoặc mấy cậu ấm cô chiêu phá gia chi tử, hết thuốc chữa, trường điểm nào cũng lắc đầu.
“Mỗi nó đòi vào Nhất Trung á?” Thịnh Tùng nhếch mép cười khẩy, xoa xoa cái mũi, “Bố mẹ tao còn chả xin được cho tao vào, Nhất Trung nổi tiếng nghiêm khắc, nó nằm mơ giữa ban ngày à?”
Thịnh Vận Ức chỉ cười: “Người ta vẫn phải có ước mơ chứ.”
“Vận Ức tỷ, nghe bảo nó cứ gây sự với tỷ thôi, chẳng phải dạng tốt đẹp gì.” Ánh mắt Thịnh Tùng lóe lên vẻ hung hăng, “Em là em trai tỷ, em không thể trơ mắt nhìn nó bắt nạt tỷ được. Nó đã vào Thất Trung rồi, em nhất định không để nó yên đâu.”
“Tiểu Tùng, nhiệm vụ của em là học hành cho tử tế.” Thịnh Vận Ức khẽ thở dài, “Đừng có xen vào mấy chuyện này nữa. Yên tâm, chị chẳng thèm chấp nó làm gì.”
“Sao lại thế được?” Thịnh Tùng bực bội, “Vận Ức tỷ, nó thấy tỷ hiền nên mới được nước làm tới, ỷ mạnh hiếp yếu ấy mà. Em nhất định phải giúp tỷ mới được.”
Thịnh Vận Ức cười nhẹ: “Tiểu Tùng ngoan lắm, ở lại ăn tối nhé.”
Được khen một câu, Thịnh Tùng sướng rơn người, ngượng ngùng đáp: “Đâu có đâu, Vận Ức tỷ quá khen rồi.”
“Quản gia.” Thịnh Vận Ức ra hiệu cho quản gia Thịnh đưa Thịnh Tùng đi dùng bữa.
Thịnh Tùng hớn hở ra mặt, nếu mà hắn ta kết thân được với Thịnh Vận Ức, chắc chắn sẽ kiếm chác được khối thứ.
Nghĩ đến thôi đã thấy sốt ruột không chịu nổi rồi.
**
"Cái... cái gì cơ?"
Tại nhà họ Lâm, Trình Thanh Lê đang báo cáo công việc thì nghe tin Dạ Vãn Lan nhập học trường 7, mặt mày xanh mét: “Lan tỷ, chị vừa quản lý công ty, vừa đi học, có xoay sở nổi không đấy?”
Dạ Vãn Lan tay cầm bút, đang vẽ vời: “Cô nghĩ tôi có bận không?”
Trình Thanh Lê: "......"
Đây đúng là bậc thầy quản lý thời gian cmnr!
“Lan tỷ, vụ hợp tác phim ảnh chuyển thể từ ⟨Thiên Thu Tuế⟩ ấy, chúng ta chốt rồi nhé.” Trình Thanh Lê nói, “Toàn bộ trang phục do bên mình lo, chị không cần nhúng tay vào đâu.”
“Ừ.” Dạ Vãn Lan gật đầu, “Thứ Bảy gọi Giang Tự Lâm đến đàm phán với tôi.”
⟨Thiên Thu Tuế⟩ là bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cung đấu cổ đại, dự án IP lớn, còn chưa bấm máy đã gây sốt xình xịch, bao nhiêu công ty tranh nhau xâu xé miếng bánh béo bở này.
Nếu công ty Vãn Thiên Khuynh mà tóm được hợp đồng này, thì tiếng tăm sẽ nổi như cồn trên toàn quốc.
Có vậy mới đủ tầm được mời đến Tuần Thời Trang, so kè với mấy thương hiệu khác, biết đâu lại có ngày sánh ngang với ba ông lớn trong giới xa xỉ phẩm.
“Hết việc rồi đấy ạ.” Trình Thanh Lê vẫy tay, “Lan tỷ, em đi trước đây.”
“Khoan đã.” Dạ Vãn Lan vẽ xong nét cuối cùng, khẽ thổi cho mực khô, “Cầm lấy bức vẽ này đi.”
Trình Thanh Lê cẩn thận đón lấy bức tranh, ngắm nghía một hồi rồi buột miệng: “Lan tỷ, bức này khác hẳn bức mà Phương Thanh Hàn mua hôm trước.”
Dạ Vãn Lan nhướng mày: “Ồ?”
Vì hoàn cảnh gia đình, Trình Thanh Lê tuy phải bươn chải kiếm sống từ sớm, đến cấp ba còn chưa học hết, nhưng về khoản nghệ thuật thì cô nàng lại có giác quan cực kỳ nhạy bén.
“Không không không, Lan tỷ, em tuyệt đối không có ý chê chị vẽ không đẹp đâu, bức này cũng đẹp lắm!” Trình Thanh Lê vội vàng xua tay, “Em chỉ tò mò thôi.”
Hôm đó cô nàng chỉ kịp liếc qua loa mấy lần, nhưng càng nhìn càng thấy lối vẽ chim hoa này hao hao giống bức tranh chúc mừng của Vĩnh Ninh công chúa - ⟨Thuần Sơn Bách Điểu Đồ⟩.
Cô định bụng bụng sau này sẽ ngắm nghía cho kỹ, ai ngờ Phương Thanh Hàn lại cuỗm mất!
Trình Thanh Lê nghiến răng ken két.
Cô nhớ mặt Phương Thanh Hàn rồi đấy!
"Vậy nên bức đó mới bị vứt vào sọt rác." Dạ Vãn Lan thản nhiên, chẳng hề ép buộc, "Bức này là tôi vẽ cẩn thận cho cô, hai cái đó sao mà so được?"
Chữ nghĩa còn có thể bắt chước, chứ phong cách vẽ thì bắt chước kiểu gì?
Trình Thanh Lê rưng rưng: "Lan tỷ, em yêu chị nhất!"
Vừa nói dứt lời, cô nàng đã hớn hở ôm bức tranh chuồn thẳng khỏi nhà họ Lâm.
Người ta bỏ ra ba triệu mua tranh, còn cô thì nghiễm nhiên được xách về không mất đồng nào!
Dạ Vãn Lan vừa mở bài tập Sử mà tổ trưởng giao cho, thì điện thoại báo tin nhắn nhóm.
[Đánh Quỷ Ca]: Anh em ơi, tôi thăng chức rồi, lì xì ăn mừng đê!
[Đánh Quỷ Ca]: (Bao lì xì)
[Thế giới nhất hữu tiền]: Chê, có thế mà cũng khoe, đến tiền ăn sáng của tôi còn chả đủ.
[Người văn hoá]: Thông cảm đi, bọn nó có giao du với ai đâu, móc được vài đồng trong túi ra cũng là giỏi lắm rồi.
Dạ Vãn Lan nhấn nhận lì xì.
[Hệ thống]: Chúc mừng bạn đã nhận được 1 xu.
Mặt Dạ Vãn Lan vẫn tỉnh bơ.
[YN]: Cảm ơn.
"......"
Cả nhóm bỗng dưng im thin thít.
Sau ba phút tĩnh lặng như tờ, mấy cái nick ảo trong nhóm bỗng nhấp nháy điên cuồng.
[Đánh Quỷ Ca]: Mẹ ơi, tám đời rồi bạn tao nó mới thèm ngoi lên!
[Thế giới đệ nhất hữu tiền]: Tao còn tưởng tao bị hoa mắt cơ, vừa mới đổi kính mới đấy.
[Người văn hoá]: Kính của tỷ tỷ giàu có chắc cũng phải cả triệu nhỉ?
[Thế giới nhất hữu tiền]: Sửa lại chút, là 17.980.000.
Nói xong, nàng ta quăng cho Dạ Vãn Lan cả đống lì xì bự.
[Đánh Quỷ Ca]: Á đù, tao cũng muốn!
[Thế giới đệ nhất hữu tiền]: ?
[Thế giới đệ nhất hữu tiền]: Mày tuổi gì đòi so với chị YN, cút đi ngủ đi cưng.
Dạ Vãn Lan nhận hết lì xì, tài khoản lại nhảy số thêm một đống.
Cô khẽ gõ tay lên bàn, xem ra bốn năm không liên lạc, con nhà giàu nó càng giàu sụ hơn thì phải.
[Đánh Quỷ Ca]: Chị YN, chị đang ở cái xó nào trên đời thế? Tập đoàn Vạn Quốc à? Viện Nghiên cứu Chiến lược? Ngân hàng Thế Giới? Hay là Đại học Thần Châu? Mà em hỏi thăm hết rồi, có ai tên chị đâu.
[Đánh Quỷ Ca]: Hay là em còn chưa đủ trình? Chưa đủ tư cách diện kiến chị?
Lúc đầu bọn họ đã thống nhất, năm năm sau gặp mặt ở Trung tâm Hoàn Cầu, ai chậm chân nhất thì ăn đòn.
Ai dè YN bốc hơi luôn bốn năm, chẳng sủi tăm gì, khiến bọn họ đến giờ vẫn chưa thành công gặp mặt.
Hắn chỉ hận không thể cướp sạch ví của tỷ tỷ giàu có.
Trong nhóm này, YN là một ẩn số, bọn họ chỉ biết mỗi giới tính của cô, còn lại thì chịu.
[Đánh Quỷ Ca]: Nói gì đi chứ YN, rốt cuộc chị đang làm cái gì vậy?
Dạ Vãn Lan ngẫm nghĩ một lát, chụp ảnh bài tập về nhà rồi thành thật gửi đi.
[YN]: Làm bài tập Sử lớp 12, cũng thú vị đấy chứ.
[Đánh Quỷ Ca]: ???
[Thế giới nhất hữu tiền]: Nếu chị làm bài tập Sử lớp 12, em sẽ giới hạn chi tiêu ngày mai trong vòng một triệu.
[Nhà khoa học điên cuồng]: Đúng là người Thần Châu có khác, mấy hôm trước em nghe mấy ông anh bên đơn vị than thở mãi, bảo bên Thần Châu cứ gây áp lực cho bọn họ, đòi điều tra vụ chiến tranh ba trăm năm trước, may mà em không cùng hội cùng thuyền với bọn họ, chứ không thì ngày nào cũng sml.
Dạ Vãn Lan nheo mắt.
Lại có người đang lật lại chuyện ba trăm năm trước sao?
Là ai?
Sau Thiên Âm Phường, Lâm gia hay Dung gia sau Thái Tố Môn, hoặc Tô gia sau Thái Ất Cung?
[YN]: Có tin gì thì báo tôi biết.
[Đánh Quỷ Ca]: Mấy người Thần Châu bị thần kinh à? Chuyện từ đời nào rồi, tôi đào đâu ra mà tra!
Dạ Vãn Lan kệ hắn, cô đang xem tin nhắn riêng.
[Nhà khoa học điên cuồng]: YN ơi, xem hộ tôi cái, cái bản vẽ này có vấn đề gì không?
Đây là bản thảo vũ khí laser cực kỳ tinh vi, cơ mật quốc gia hàng đầu đấy, mà đối phương dám gửi ra như thế.
Dạ Vãn Lan ngẫm nghĩ một hồi, sửa lại mấy chỗ rồi gửi lại.
[Nhà khoa học điên cuồng]: Đúng là cô có khác, vũ khí laser kiểu A19 mạnh gấp mười lần đời trước, đợi chế tạo xong tôi tặng cô một cái.
[YN]: Mười cái.
[Nhà khoa học điên cuồng]: Cô đúng là... được thôi, chốt!
Dạ Vãn Lan khẽ cụp mắt xuống, lòng chợt xao động.
May mà con nhỏ xuyên không kia không thể cướp hết của cô.
Những gì thuộc về cô, vĩnh viễn vẫn là của cô.
"A Lan." Lâm Hoài Cẩn gõ cửa, vừa đáp lời vừa bước vào, "Có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Dạ Vãn Lan lấy lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Vừa lừa được mười cái vũ khí laser, còn được một triệu tiền lì xì nữa."
Lâm Hoài Cẩn: "???"
Thôi xong, đứa cháu gái đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện của ông sao càng ngày càng quái đản thế này?
Không được, phải gọi cho Dung Vực hỏi han mới được.
**
Hai giờ sáng, ngoại ô, trường 7 Giang Thành.
Tất cả chìm trong bóng tối, chỉ còn mỗi ngọn đèn leo lét trong phòng bảo vệ.
Trường 7 đúng là nghèo rớt mồng tơi, cơ sở vật chất thì cũ nát, chẳng được tu sửa gì.
Tiền bạc đều bị hiệu trưởng ném vào người học sinh, để chúng nó đi thi thố với tham gia mấy cái trại hè.
Lúc này, camera giám sát trong trường đều tịt ngóm.
Thịnh Tùng ung dung trèo tường, thẳng tiến đến khu giảng đường lớp 12(1).
Mở cửa với hắn dễ như ăn kẹo, chỉ cần một đoạn dây thép là xong.
Hắn học lớp 2, lớp 1 với hắn như nhà, đi lại như chốn không người, mọi ngóc ngách hắn đều thuộc nằm lòng.
Liếc mắt một cái, Thịnh Tùng đã xác định được vị trí của Dạ Vãn Lan.
Sách giáo khoa với tài liệu thì nhiều vô kể, học sinh thường chỉ mang những thứ cần thiết về nhà, còn lại thì để hết ở lớp.
Thịnh Tùng tặc lưỡi: "Đi cửa sau vào, còn bày đặt học với hành làm gì không biết, làm màu à?"
Dạ Vãn Lan bỏ học ba năm, không lo học lại từ đầu đi, bày đặt làm gì?
Hai năm trời không cưa được Chu Hạ Trần, quay sang vùi đầu vào sách vở à?
Thịnh Tùng cười khẩy.
Hắn ném sách xuống đất, xé toạc ra, đổ hết đống rác lên bàn ghế của Dạ Vãn Lan.
Chưa hết, Thịnh Tùng còn giơ chân lên, đạp mạnh mấy nhát vào cái cốc của Dạ Vãn Lan, dòng chữ "Diễm Thính Phong tặng" cũng trở nên méo mó.