Chương 54: Nghĩ cha con là kẻ ngốc à?
"Cha... cha không đau..."
Lưu Viễn Đông thở dốc một hồi, chợt nhìn thấy "vẩy cá" trên người mình vậy mà đã biến mất toàn bộ.
Chỉ một cái chớp mắt, Lưu Viễn Đông bỗng nhiên ngồi dậy.
Vốn cơ thể lúc này phải cảm nhận đau đớn, nhưng đau đớn cũng biến mất khi "vẩy cá" bong tróc ra.
"Không đau nữa rồi!"
Lưu Viễn Đông không thể tin được, lập tức từ giường đứng dậy.
Từ khi mắc bệnh này, Lưu Viễn Đông đã nằm trên giường 5 năm rồi.
Nhưng bây giờ, ông cảm nhận được cảm giác khi hai chân đứng xuống đất.
"Tốt rồi... Mình thực sự đã tốt rồi..."
Lưu Viễn Đông kích động đến nổi run cả người:
"Cái loại cảm giác lạnh lẽo kia cũng đã biết mất, không còn đau nữa, còn có... Vẩy trên người đều rớt hết rồi."
Lưu Xảo và Trương Ngọc Hoa đều mở to hai mắt nhìn.
Hai người thực sự không thể tin được, nhiều bệnh viện lớn vẫn không chữa khỏi được bệnh vẩy cá này, nhưng khi được Diệp Lăng đâm hai châm đã tốt lên rồi?
Chẳng qua khi nhìn bóng dáng đi tới đi lui của Lưu Viễn Đông, hai người đã biết, đây không phải là mơ, mà là thật!
Hai người cũng không biết, hai châm này nếu do bác sĩ khác đâm, thì trăm triệu lần không nên.
Hơn nữa, chủ yếu vẫn là do chân khí của Diệp Lăng.
Nếu như không có loại chân khí này, mấy lần Lưu Viễn Đông hôn mê kia, cũng có thể trực tiếp chết rồi.
Từ việc này mà nói, toàn bộ địa cầu, ngoại trừ Diệp Lăng, sẽ không có người nào có thể làm được.
"Lão Lưu!"
Trên khuôn mắt đầy nước mắt của Trương Ngọc Hoa là sự vui sướng, nhào lên trên người của Lưu Viễn Đông.
Mấy năm nay bởi vì bệnh này của Lưu Viễn Đông, bà bỏ ra không biết bao nhiêu, sao có thể không kích động được?
"Ha ha, tôi thực sự tốt rồi, Ngọc Hoa, Lưu Viễn Đông tôi thực sự đã tốt rồi!!"
Lưu Viễn Đông cười lớn, một tay ôm lấy vợ vào lòng.
Diệp Lăng cười cười, nói:
"Chú Lưu trước tiên đừng kích động, bệnh này vẫn chưa chữa khỏi triệt để. Trong cơ thể còn có một chút độc tố, nếu như không triệt để loại trừ đi, thì còn có thể tái phát."
Nghe nói như thế, Lưu Viễn Đông sửng sốt, liền vội vàng nắm tay của Diệp Lăng, nói:
"Tiểu Diệp, cảm ơn cháu, chú Lưu cảm ơn cháu? Chỉ cần có thể triệt để chữa khỏi bệnh này, châm 20 châm, 200 châm, chú Lưu cũng nguyện ý!"
"Thế thì không cần."
Diệp Lăng lắc đầu, nói:
"Thời gian sau đó, cháu sẽ điều chế một ít thuốc cho chú, khoảng chừng uống 5 lần, độc tố này có thể diệt trừ hoàn toàn. Đến lúc đó, thân thể của chú có thể khôi phục khỏe mạnh rồi."
"Thật sao?"
Nghe nói không cần phải chịu loại đau đớn kia lần thứ hai, Lưu Viễn Đông càng thêm kích động.
"Sau đó... Chú đây có thể tùy ý xuống giường đi lại?"
"Tất nhiên rồi, nếu như còn muốn ra khơi sau khi độc tố hoàn toàn bị bài trừ, có thể tiếp tục ra khơi, cũng không cần lo lắng có thể lại mắc bệnh này."
Diệp Lăng cười nói.
"Ha ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá!"
Lưu Viễn Đông nắm thật chặt tay của Diệp Lăng, quả thực không biết nên nói cái gì.
Diệp Lăng lúng túng nói:
"Chú Lưu, nếu như người cứ cầm chặt như vậy, tay của cháu bị người làm đứt mất..."
"A, ha ha, cháu xem đầu óc của chú này, trong lúc vui mừng quá nên hồ đồ."
Lưu Viễn Đông vội vãi buông lỏng tay Diệp Lăng ra, nói với Trương Ngọc Hoa:
"Mẹ nó à, nhanh đi chuẩn bị hai bình rượu ngon, chờ đến lúc bệnh này của tôi khôi phục triệt để, lại có thể nuôi sống hai người rồi!"
Trương Ngọc Hoa xoa xoa nước mắt trên mặt, cảm kích liếc mắt nhìn Diệp Lăng, sau đó liền rời đi.
"Dì, rượu thì không cần, trước khi bệnh còn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu."
Diệp Lăng nói xong , vừa nhìn về phía Lưu Viễn Đông nói tiếp:
"Còn có, chú Lưu, trên biển không an toàn. Cháu không đề nghị chú uống rượu. Hơn nữa uống nhiều rượu, không tốt cho thân thể."
"Được, được, được, chú không uống rượu, không uống rượu..."
Lưu Viễn Đông hiện tại cái gì đều nghe Diệp Lăng. Ở trong lòng ông, Diệp Lăng là thần y lợi hại nhất.
Diệp Lăng mỉm cười, trừng mắt nhìn Lưu Xảo.
Lưu Xảo bởi vì cảm kích mà thân thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy. Nếu cha không có nơi này, Lưu Xảo thật sự muốn hung hăng tới ôm hôn Diệp Lăng.
Những năm gần đây, Lưu Viễn Đông vì bệnh mà bị cảm giác đau nhứt dày vặt, trong lồng ngực của Lưu Xảo vẫn luôn có đám mây đen đè nặng.
Hiện tại thì tốt rồi, mây đen rốt cuộc đã tản ra.
Cảm giác của Lưu Xảo giống như một ngọn núi lớn đè ép cô 5 năm, rốt cuộc đã biến mất.
Buổi trưa, Trương Ngọc Hoa làm một bàn đồ ăn lớn, lại còn gọi điện cho Lưu Minh Chí đang học ở cao trung (cấp 3).
Lưu Minh Chí đang học cao trung ở huyện Đức Vận, mà nhà họ Lưu thì ở thôn Lam Tây nằm giữa huyện Đức Vận, ngồi xe, không đến nửa giờ là đến trường học.
Đây chính là bữa cơm phong phú nhất của nhà Lưu Viễn Đông trong 5 năm qua.
"Bàng Đại Hải kia còn ở trong xe, thoạt nhìn là ngất đi rồi, làm sao bây giờ?"
Trương Ngọc Hoa thấp giọng nói với Lưu Xảo.
Lời này vẫn bị Diệp Lăng nghe thấy được, Diệp Lăng nói:
"Dì, không có chuyện gì đâu, để cho gã nằm đó choáng váng đi, dù sao cũng không chết được."
Trương Ngọc Hoa có chút không đành lòng, chẳng qua nghĩ đến những lời Bàng Đại Hải nới với Lưu Viễn Đông trước đó. Sau đó camrgiacs không đành lòng cũng không còn nữa, còn có một cổ lửa giận từ từ tăng lên.
"Hừ, tên hỗn đản đó, nhìn Xảo Nhi lớn lên ngày càng xinh đẹp, nghĩ muốn đánh chủ ý trên người Xảo Nhi. Chúng ta không đồng ý, nó lập tức thay đổi sắc mặt, thật không phải là thứ tốt gì!"
"Xảo Nhi không phải còn có Tiểu Diệp chăm sóc sao, Bàng Đại Hải kia sao có thể so sánh với Tiểu Diệp được. Muốn cao lớn có cao lớn, một tướng mạo có tướng mạo, không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Tôi cũng không hiếm lạ gì.”
Lưu Viễn Đông cũng lên tiếng.
"Cha..."
Lưu Xảo hờn dỗi kêu lên một tiếng, bản thân với Diệp Lăng vẫn chưa chân chính trở thành bạn trai bạn gái.
"Còn muốn giải thích? Đều đã làm 100 lần, còn cái gì mà hai giờ, con nghĩ cha của con là thằng ngốc à!"
Lưu Viễn Đông cao hứng muốn chết, nói:
"Chẳng qua đứa trẻ Tiểu Diệp này không tệ, lại cứu cha một mạng. Sau này chỉ cần nó đối với con thật tốt. Nhà chúng ta không thể phụ lòng người ta, biết chưa?"
Lưu Xảo há to miệng.
Những lời này quả nhiên vẫn bị cha mẹ nghe được!
Quả thật cô hận không có cái lỗ dưới đất để chui vào.
Diệp Lăng cũng xấu hổ.
Lưu Xảo nói lẫy (nói trong lúc tức giận) lại hoàn toàn kéo mình vào luôn.
Nói cái gì mà 100 lần, nhưng quan trọng là một lần hắn cũng không có!
Đây không phải là nằm không cũng trúng đạn!
"Già mà không đứng đắn, nói cái gì đó, xem con gái xấu hổ kìa!"
Trương Ngọc Hoa đập Lưu Viễn Đông một cái.
"Ô, già nên hồ đồ, già nên hồ đồ, chớ để ý, Tiểu Diệp chớ để ý nha."
Mặt già của Lưu Viễn Đông đỏ lên, nhưng trong lòng lại rất vui mừng kích động.
Những lời này, nói với Diệp Lăng thì thôi đi, sao lại còn làm trò trước mặt con gái chứ?
"Không sao ạ."
Diệp Lăng cười cười.
Để ý?
Để ý cái rắm!
Người ta vẫn còn chưa làm đây.
Đúng lúc này, từ bên ngoài bước vào một cậu trai thoạt nhìn 17, 18 tuổi, cao gần 1m8, trên người là đồng phục học sinh.
Đây chính là em trai của Lưu Xảo, Lưu Minh Chí.