Chương 55: Đòi nợ.
"Cha, người ..."
Lưu Minh Chí nhìn Lưu Viễn Đông vậy mà có thể ngồi ở chỗ kia, hơn nữa độc tố trên người đều biến mất. Mặc dù vốn là mùa hạ, trước kia cũng phải mặc áo bông lớn nhưng lúc này chỉ mặt một cái áo sơ mi mỏng manh.
"Nhìn cái gì? Cha tốt rồi!"
Lưu Viễn Đông cười nói:
"Nếu không thì vội vàng gọi con về làm gì? Không thấy mẹ con làm một bàn thức ăn lớn sao. Đây là ăn mừng cha khỏe lại đó, ha ha."
Lưu Minh Chí không thể tin được, cha mình đã bị bệnh này 5 năm, sao có thể thoáng cái đã tốt rồi?
"Minh Chí, chị giới thiệu cho em một chút."
Lưu Xảo lôi kéo Lưu Minh Chí , cười nói:
"Đây là Diệp Lăng, bạn của chị."
"Xin chào anh rể."
Lưu Minh Chí lập tức chào hỏi.
Lưu Xảo sửng sốt, hai má lập tức đỏ lên, sẵng giọng nói:
"Tiểu tử thúi này, gọi bậy cái gì đó?"
Lưu Minh Chí cười hì hì nói:
"Nhìn bộ dạng của Diệp đại ca, vừa cao vừa đẹp trai, rất hợp với chị, tất nhiên phải gọi là anh rể.
"Ha ha, chào em vợ!"
Lưu Xảo còn muốn nói gì đó, Diệp Lăng cũng cười ha hả chào hỏi lại.
"Minh Chí, con phải cảm tạ anh rể con, anh rể con chính là thần y đó!"
Lưu Viễn Đông nói xong đứng lên, hơ tay múa chân:
"Con không biết đâu, anh rể con chỉ dùng có hai cây châm, đâm vào hai mắt của cha, hì, vậy mà đã tốt rồi! Con nói có kì lạ hay không?
"Là anh rể chữa khỏi cho cha sao?"
Lưu Minh Chí vội vã cảm kích nói:
"Cảm ơn anh rể, cảm ơn anh rể!"
“Sau này đều là người một nhà, nói cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn?"
Diệp Lăng cười nói:
"Nào, nhanh ngồi xuống, đói bụng không?"
Mấy người này cứ một tiếng là "anh rể" này "anh rể' kia, làm Lưu Xảo xấu hổ muốn chết.
Nhưng cô cũng hiểu được, dù sao chuyện này cũng là sớm hay muộn mà thôi, cũng không cần phải giải thích dư thừa nữa.
Đối với "Cậu em vợ" tương lai này, Diệp Lăng rất thích.
Lưu Minh Chí cũng bởi vì Lưu Viễn Đông bị bệnh mà thoạt nhìn trưởng thành không ít so với bạn bè cùng tuổi, rất là lễ phép hiểu biết.
Tiểu gia hỏa này trái lại tính tình có một chút tinh quái, nếu không, sao có thể vừa nhìn thấy Diệp Lăng đã biết gọi là "anh rể" được.
Diệp Lăng biết rõ chuyện này, hắn có ánh mắt độc đáo để nhìn người.
Một bữa cơm, ăn vô cùng cao hứng.
Lưu Viễn Đông không ngừng than thở về 5 năm đã qua kia, trong lòng ông khổ sở và dằn vặt, tiếc nuối duy nhất chính là không có rượu.
Giữa lúc cả gia đình cơm nước xong, Lưu Xảo và Trương Ngọc Hoa thu dọn chén bát đũa, bỗng nhiên ngoài cửa có mấy người khách không mời mà đến.
"Ô, nhà Lưu Viễn Đông ăn thịnh soạn như vậy?"
Quần áo của mấy người này, cũng không khác với Lưu Viễn Đông lắm. Hơn nữa Lưu Viễn Đông quen biết bọn họ, đều là người trong thôn.
"Xem ra, bệnh của anh đúng là đã tốt rồi?"
Một người đàn ông trung niên có chút thấp bé nói.
Trong lúc nói chuyện, trong lòng gã cũng có chút kinh ngạc, nghĩ thầm Lưu Viễn Đông thực sự khỏi bệnh rồi? Ngay cả "Vẩy cá" cũng không thấy nữa.
"Là lão Trần à, nhanh ngồi đi."
Lưu Viễn Đông cười đứng lên.
"Ngồi cái rắm!"
Trần Vĩnh Cường vậy mà không nói hai lời, trực tiếp đá tung bàn lên.
"Ông làm gì vậy?!"
Lưu Minh Chí lập tức đứng dậy.
"Tiểu tử thối, cút sang một bên, còn muốn luyện quyền với chú Trần à?"
Trần Vĩnh Cường cười lạnh nói.
"Minh Chí, đứng sang một bên!"
Lưu Viễn Đông cũng liếc mắt trừng Lưu Minh Chí một cái, nói với Trần Vĩnh Cường:
"Lão Trần, đây là có ý gì?"
"Ý gì? Anh còn hỏi tôi có ý gì?"
Trần Vĩnh Cường cả giận nói:
"Lưu Viễn Đông, anh mượn chúng tôi một số tiền lớn mà không định trả sao? Mấy năm nay bởi vì anh bệnh, chúng tôi mới không có ý đòi trả tiền. Nhưng bây giờ, nhà tôi chịu đói, các người lại ở chỗ này ăn uống phong phú, cuộc sống gia đình thật dễ chịu?"
"Lão Trần, nghe tôi giải thích..."
"Giải thích cái rắm!"
Không đợi Lưu Viễn Đông nói hết lời, Trần Vĩnh Cường hô lên:
"Lưu Viễn Đông, chúng tôi đã nể mặt anh đủ rồi. Ngày hôm nay nếu như anh không trả tiền, chúng tôi chỉ đành lấy đồ đi!"
Lưu Viễn Đông nhíu mày, trong lòng cũng bất đắc dĩ.
Mấy năm nay bởi vì chữa bệnh cho ông nên tốn không ít tiền.
Tất nhiên Lưu Viễn Đông không có nhiều tiền như vậy, đều là đi mượn hàng xóm láng giềng.
Nhưng mà Lưu Viễn Đông có chút không rõ chính là, đám người Trần Vĩnh Cường này ngày thường cũng đâu có thái độ vô lý như vậy?
"Lão Trần, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, bác từ từ đã."
Trương Ngọc Hoa vốn thật thà chấc phát còn tưởng rằng Trần Vĩnh Cường hiểu lầm gì đó, nói:
"Bệnh Viễn Đông đã tốt rồi, qua một thời gian ngắn nữa là có thể ra biển. Đến lúc đó sẽ chậm rãi trả tiền lại cho mọi người, có được hay không?”
"Không có tiền còn có thể ở chỗ này ăn uống ngon lành?" Trần Vĩnh Cường kêu.
Mấy người đàn ông trung niên phía sau gã đều lộ ra nụ cười nhạt, mở miệng hét.
Diệp Lăng nhăn mặt, trong lòng cười nhạt.
Đám người này đến thật đúng lúc? Sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác lại là ngày hôm nay Trương Ngọc Hoa làm một bàn thức ăn ngon thì tới.
Hơn nữa nhìn tình hình này, người cho Lưu Viễn Đông mượn tiền hẳn là có quan hệ không tệ, sao có thể nói trở mặt là trở mặt?
Rất rõ ràng, đây là bị người xúi giục. Hơn nữa khẳng định đã cầm tiền của người khác làm việc, mới như vậy.
Về phần ai xúi giục, cái này không nói cũng biết.
"Lão Trần, dù sao mọi người cũng là hàng xóm với nhau, Lưu Viễn Đông tôi không phải là người vay tiền không trả, không cần phải làm như vậy?"
Sắc mặt Lưu Viễn Đông có chút khó coi.
"Ai biết anh có đúng là người như vậy hay không? Hơn nữa anh nợ tiền của chúng tôi còn lý luận?"
Trần Vĩnh Cường lấy ra một tờ giấy, nói:
"Đây là giấy nợ, nhanh cầm tiền tới đây! Ngày hôm nay nếu như anh không trả tiền, thì đừng trách chúng tôi... những hàng xóm láng giềng này trở mặt!
Thấy vậy, những người phía sau của Trần Vĩnh Cường đều lấy giấy nợ ra.
Đây cũng không phải là giả, đều là giấy nợ lúc vay tiền viết ra.
Mới vừa rồi Lưu Viễn Đông còn nói nhất định phải nhanh kiếm tiền để trả lại cho bọn họ.
Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hơn nữa còn là Tào Tháo vô tình.
"Nhưng bây giờ các người đòi tiền tôi cũng không có? Hay là các ngươi fđợi vài ngày, chờ tôi ra biển có tiền rồi, nhất định sẽ trả lại cho các người!"
Lưu Viễn Đông có chút tức giận, mình cơ bản không có tiền, nhìn căn nhà không phải đã nhìn ra sao?
Hơn nữa, những người Trần Vĩnh Cường này, mấy năm nay ra biển đều giàu lên phát tài, đâu như bọn họ nói, đều đói?
Đây không phải là ép người vào chỗ chết sao!
"Được rồi, tôi xem anh cũng không có ý trả tiền, vậy chúng tôi đành phải lấy đồ đi rồi."
Nói xong, đám người Trần Vĩnh Cường lập tức bắt đầu khuân đồ.
Trên thực tế, trong nhà Lưu Viễn Đông đồ có thể bán đều đã bán, đâu còn cái gì có thể mang đi?
"Rốt cuộc các người muốn làm cái gì!"
Lưu Xảo la lớn, vừa mới có tâm trạng tốt, đã bị đám người này phá hỏng.
"Ô, đây là Xảo Nhi sao?"
Trần Vĩnh Cường dừng lại động tác, cười nói:
"Thời gian dài không gặp, Xảo Nhi đã trổ mã thành đại mỹ nữ rồi. Vẫn chưa có đối tượng chứ? Ta xem con trai Bàng Đại Hải của Bàng Phúc Minh cũng không tệ. Người vừa thành thật lại thích cháu, hiện tại cũng đã phát tài rồi!"