Chương 56: Quản tốt cái miệng của ông.
Nghe được lời này của Trần Vĩnh Cường, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi nói theo:
"Đúng vậy, Xảo Nhi, hiện tại Bàng Đại Hải kia đã có tiền, nghe nói mua một chiếc xe khoảng 200 vạn, nếu cháu gả cho cậu ta, cuộc sống sau này nhất định sẽ trôi qua rất thoải mái."
"Hừ, nếu có thể gả cho Bàng Đại Hải, lễ hỏi của Bàng Đại Hải cho nhà các người chắc chắn sẽ không ít. Đến lúc đo, ba người cũng không cần phải vất vả, nhà các người cũng sẽ có tiền trả cho chúng tôi, như vậy có tốt không?"
Vài người ngươi một lời, ta một lời, trọng tâm câu chuyện đều là Lưu Xảo và Bàng Đại Hải.
Lưu Xảo vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng vợ chồng của Lưu Viễn Đông lại hiểu rõ rồi.
"Ta nói sao các người có thể làm như vậy, thì ra là thay Bàng Đại Hải làm việc!"
Lưu Viễn Đông hừ lạnh một tiếng nói;
"Bàng Đại Hải đích thực có tiền, nhưng tiền của hắn là như thế nào, các người biết không? Nếu tôi gả Xảo Nhi cho hắn, sau đó để hắn đạp hư Xảo Nhi của ta à!
"Lão Lưu, lời này của anh không đúng rồi."
Trần Vĩnh Cường nói:
"Gia đình Bàng Đại Hải làm cái gì... à đúng, chính là buôn bán hải sản. Có người nói, qua một thời gian ngắn hắn còn muốn quay về thôn để phát triển, anh cũng đừng tin vào những tin đồn kia, oan cho Đại Hải."
"Đại Hải?"
Trương Ngọc Hoa nói:
"Lão Trần, tôi nhỡ kỹ tin tức này là anh truyền ra đi? Thế nào bây giờ lại thành lời đồn rồi? Gọi Đại Hải, gọi thật thân mật!"
Trần Vĩnh Cường biến sắc, bọn họ đều là nông dân, nào có nhiều tâm kế như vậy?
Chẳng qua coi như bị nhìn thấu, Trần Vĩnh Cường cũng không sợ.
“Đại Hải nói, nếu như Xảo Nhi có thể gả cho hắn, sẽ cho Lưu gia các người 40 vạn lễ hỏi, đây chính là 40 vạn! Anh nói xem làm việc mệt nhọc, một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền? Có 40 vạn, anh có thể trả nợ cho chúng ta. Hơn nữa còn có thể dư ra, xây nhà cho Minh Chí cũng tốt?"
Giọng nói của Trần Vĩnh Cường mềm nhẹ, khuyên bảo Lưu Viễn Đông.
Phải biết rằng, Bàng Đại Hải hứa hẹn bọn hắn. Nếu như chuyện này thành, mỗi người được 1 vạn đồng!
1 vạn đồng... đối với những ngư dân bình thường mà nói, tuyệt đối là con số không nhỏ.
"Tôi không lạ gì đồng tiền dơ bẩn của Bàng Đại Hải. Hắn như vậy còn có thể xứng với chị tôi sao? Thực sự buồn cười!"
Lưu Minh Chí tức giận nói.
"Lão Lưu, anh suy nghĩ kỹ một chút, tôi nói có đúng không?"
Trần Vĩnh Cường nhìn Lưu Viễn Đông, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, tại sao mình không sinh ra được một đứa con gái xinh đẹp như vậy?
Nếu là gã, đừng nói 40 vạn, 20 vạn cũng đã gả đi rồi.
"Các người đi đi, chuyện này tôi sẽ không đồng ý với Bàng Đại Hải. Con gái của tôi đã có bạn trai, không cần các người quan tâm."
Lưu Viễn Đông nói.
"Bạn trai?"
Trần Vĩnh Cường lúc này mới chú ý đến Diệp Lăng, âm dương quái khí nói:
"Chính là hắn sao? Cái xe hơi nhỏ bên ngoài tôi cũng đã nhìn thấy, hình như là Chery gì đó đi? Lấy chồng phải như Bàng Đại Hải có BMW? Lão Lưu ta khuyên anh nên suy nghĩ lại một chút, đừng làm lỡ tuổi trẻ của con gái anh."
"Ông còn có thể biết đến Chery?"
Diệp Lăng quan sát trên dưới Trần Vĩnh Cường, cười nói:
"Chiếc BMW bị phá cửa kia chính là của Bàng Đại Hải."
Trần Vĩnh Cường sao lại không biết? Gã tới đây đã thấy rồi.
"BMW có bị phá hư, cũng hơn Chery của mày, một lốp xe của nó có thể mua một chiếc xe của mày!
Trần Vĩnh Cường châm chọc một câu, sau đó nói với Lưu Viễn Đông:
"Sao rồi? Suy nghĩ xong chưa? Qua ngày hôm nay sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu, hơn nữa hôm nay chúng tôi nhất định phải lấy được tiền."
"Các người..."
Lưu Viễn Đông nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Cường.
Sau một lúc, phất tay nói:
"Được, dù sao hiện tại tôi thực sự không có tiền trả, các người nhìn trúng thứ gì thì lấy đi."
Lồng ngực Trần Vĩnh Cường nhảy lên một cái, gã không hiếm lạ gì mấy thứ này của Lưu Viễn Đông.
Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, ngày hôm nay lấy cái bàn đi, ngày mai sẽ tới lấy cái khác.
"Đây chính là do Lưu Viễn Đông anh nói, đi, lấy cái bàn này!"
Trần Vĩnh Cường hô lên.
"Chờ một chút!"
Đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng nhiên đứng lên, nói với Trần Vĩnh Cường:
"Đòi tiền đúng không? Được, đưa giấy nợ trong tay của các người cho ta nhìn một chút."
"Cậu muốn làm gì? Chúng tôi đòi tiền của Lưu Viễn Đông, có đòi tiền cậu sao?"
Trần Vĩnh Cường mắng.
Sắc mặt Diệp Lăng trầm xuống, chỉ vào Trần Vĩnh Cường nói:
"Tuổi của ông cũng đã cao, tốt nhất nên quản cái miệng của mình đi."
"Hừ, tao không tin một thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh như mày, dám ở chỗ này dọa tao à?"
Trần Vĩnh Cường nói xong, Diệp Lăng đã đi tới.
Diệp Lăng không động thủ, dù sao nói như thế nào thì những người này cũng là hàng xóm của Lưu Viễn Đông. Lưu Viễn Đông vẫn chưa lên tiếng, mình sao có thể ra tay đánh được?
"Tiểu yếu nhược, định ở chỗ này đánh lão tử, cũng không nhìn đây là nơi nào."
Trần Vĩnh Cường không thấy Diệp Lăng động thủ, còn tưởng Diệp Lăng sợ rồi.
"Khoản nợ của chú Lưu, tôi thay chú ấy trả, lấy giấy nợ của các người cho tôi xem."
Diệp Lăng lại nói.
Trần Vĩnh Cường không khỏi quan sát Diệp Lăng một chút, cười lạnh nói:
"Mày trả thay? Mày cho rằng mày là Bàng Đại Hải sao? Mày trả nổi sao?"
"Ông đừng nên nói nhảm nhiều, tôi nói sẽ trả là trả. Nếu không thì các người cứ dọn đồ đi đi? Chỉ sợ các người không vui ?"
Diệp Lăng cau mày nói.
"Tốt, tiểu tử mày có thể trả đúng không?"
Trần Vĩnh Cường cầm giấy nợ trong tay, nói:
"Thấy rõ ràng chưa, ta đây 5 vạn."
"Ta đây 7 vạn."
"Chỗ này của ta là 3 vạn."
"Chỗ này của ta là 2 vạn."
Những người khác đều lấy giấy nợ ra cho Diệp Lăng nhìn, nhưng không đưa cho hắn, hình như sợ hắn xé mất.
Diệp Lăng quay đầu nhìn Lưu Viễn Đông, hỏi:
"Chú Lưu, đều là thật hết?"
Lưu Viễn Đông bất đắc dĩ gật đầu, mấy năm nay chưa bệnh, thật là nợ không ít tiền.
"Được."
Diệp Lăng nói:
"Các người cho ta biết số tài khoản của các người, ta sẽ chuyển khoản ngay cho."
Đám người Trần Vĩnh Cường liếc nhìn nhau, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là có tiền như vậy sao?
Tiền cộng lại cũng phải gần 20 vạn!
Nhưng mà đám người Trần Vĩnh Cường hôm nay tới đây, đã nghĩ Lưu Viễn Đông sẽ không trả nổi, không có mang theo thẻ ngân hàng, số thẻ cũng không nhớ.
"Sao vậy?"
Diệp Lăng cau mày hỏi.
"Mày chờ đó, chúng ta trở về cầm thẻ ngân hàng tới."
Đám người Trần Vĩnh Cường trong lòng thầm nghĩ trước cầm tiền về quan trọng hơn. Về phần 1 vạn của Bàng Đại Hải, có thì tốt không có thì thôi.
Nói xong, Trần Vĩnh Cường và đám người đi ra ngoài.
"Tiểu Diệp, thực sự là làm phiền cháu, đã chữa bệnh cho chú, còn thay chú trả nợ."
Lưu Viễn Đông thở dài một cái, kiên định nói:
"Nhưng mà cháu yên tâm, tiền này nhất định chú sẽ trả cho cháu!"
Đồng thời trong lòng Lưu Viễn Đông cũng than thở, nhìn Diệp Lăng vì mình, tiền để mấy năm mua nhà kết hôn cũng lấy ra được, thực sự là một đứa trẻ tốt!
Ông làm sao biết, 20 vạn đối với Diệp Lăng, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi?
"Không có gì đâu chú Lưu, với quan hệ của cháu với Xảo Nhi, coi như hiếu kính chú."
Diệp Lăng cười nói.
"Như vậy sao được?"
Lưu Viễn Đông trừng mắt nói:
"Mượn là mượn, Lưu Viễn Đông chú không phải là loại người nhận tiền không nhận người."
Nghe vậy, Diệp Lăng bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói gì thêm nữa.