Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 57: Anh rể thật trâu.

Chương 57: Anh rể thật trâu.


Rất nhanh, đám người Trần Vĩnh Cường đã chạy về.
Diệp Lăng chuyển khoản cho từng người một, bọn hắn nhìn tin nhắn trên điện thoại di dộng, lúc này đám người Trần Vĩnh Cường mới yên lòng.
"Được rồi, tiền cũng đã trả, con rể của tôi cũng đã trả lãi cho các người. Các người đi nhanh đi, từ nay về sau, đừng... đừng đến nhà của tôi nữa."
Lưu Viễn Đông nhìn đám người Trần Vĩnh Cường, lồng ngực có chút đau nhức.
5 năm trước, bọn họ thường xuyên đến nhà thăm hỏi, đánh bài uống trà. Không nghĩ tới nhiều năm làm hàng xóm cũ như vậy, vậy mà chỉ cần một chút lợi ích đã trở mặt với nhau.
"Lão Lưu, tôi thực sự khuyên anh, Đại Hải rất tốt, có tiền như vậy, lại..."
Trần Vĩnh Cường còn muốn khuyên bảo Lưu Viễn Đông. Dù sao nếu như chuyện này thành, còn có thể nhận được 1 vạn đồng.
"Đươc rồi!"
Lưu Viễn Đông trực tiếp cắt lời của gã, nói:
"Tiểu tử Bàng Đại Hải cho các người không ít chỗ tốt chứ gì? Lưu Viễn Đông tôi hôm nay coi như thấy rõ thái độ làm người của các người. Lúc trước là mắt tôi bị mù, vậy mà làm anh em với các người."
"Hừ, không muốn thì thôi!'
Trần Vĩnh Cường thấy không đạt được ý muốn, lập tức trở mặt.
"Có điều tôi thấy tiểu tử này ngay cả tiền để kết hôn cũng cầm tiêu hết rồi chứ? Nhìn cậu ăn mặc quê mùa cục mịch như thế, số tiền gần 20 vạn kia không biết tiết kiệm bao nhiêu năm? Đại Hải vươn một đầu ngón tay cũng có thể đè chết cậu!"
Nói xong, đám người Trần Vĩnh Cường muốn rời đi.
"Chờ một chút."
Cũng đúng lúc này, Diệp Lăng lên tiếng.
"Còn có chuyện gì?"
Trần Vĩnh Cường hỏi.
"Tôi cũng đã trả hết tiền cho các người. Kế tiếp, các ngừơi phải trả tiền cho chú Lưu."
"A, chúng ta trả tiền?"
Trần Vĩnh Cường nói:
"Tiểu tử cậu có bệnh à? Không thấy chúng ta đến đòi nợ sao? Khi nào thì nợ tiền của ông ta?"
Diệp Lăng chỉ cái bàn bị đá văng trên mặt đất, thản nhiên nói.
"Cái bàn gãy chân kia, 5 vạn đồng. Mấy cái đĩa này, mỗi cái 1 vạn, tổng cộng 10 cái. Cộng với tiền của cái bàn. Gộp lại là 15 vạn."
Lời này nói ra, đám người Trần Vĩnh Cường lập tức ngây dại.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả một nhà Lưu Viễn Đông cũng đều ngẩn ngơ.
Chỉ có sắc mặc của Lưu Xảo là coi như bình tĩnh. Qua mấy ngày ở chung, cô cũng hiểu cách làm người của Diệp Lăng, biết hắn sẽ không chịu thiệt như vậy.
Quả nhiên, Diệp Lăng vẫn không để cô thất vọng.
"Đậu má, tiểu yếu nhược, mày muốn tiền đến điên rồi sao?"
Trần Vĩnh Cường mắng:
"Một cái bàn 5 vạn? Một cái đĩa 1 vạn? Ha ha, thực sự là cười chết tao. Trên thế giới này cũng có cái bàn mắc như vậy, nhưng mày cho là họ mua nổi sao? Nhà lão tử cũng có, tùy tiện bán một hai cái, chẳng phải cũng trở thành triệu phú rồi sao?"
"Ha ha ha..."
Những người khác đều cười ha hả, bọn họ chưa từng thấy người nào não tàn như Diệp Lăng.
"Ở nhà các người, giá của cái đĩa chỉ đáng 1 đồng 8 đồng. Nhưng ở chỗ của tôi, giá của một cái đĩa là 1 vạn."
Diệp Lăng thản nhiên nói:
"Tất nhiên, nếu các người có thể hồi phục tất cả mấy thức này trở nên hoàn hảo không tổn hại gì thì không cần trả tiền nữa."
"Cậu thật đúng là làm người ta cười chết? Một cái đĩa 1 vạn đồng, cẩn thận gió lớn cứt lưỡi đó!"
Trần Vĩnh Cường phun ra một ngụm nước miếng xuống mặt đất, xoay người muốn đi.
Diệp Lăng lập tức ngăn ở trước mặt bọn họ, trầm mặt nói:
"Ngày hôm nay nếu không ai trả tiền thì đừng nghĩ rời khỏi đây."
"Mày còn muốn đánh nhau đúng không?"
Trần Vĩnh Cường trực tiếp, nói đánh là đánh:
"Tiểu yếu nhược, mày hung cái gì mà hung? Lúc lão tử hoành hành mày còn đang bú sữa mẹ đấy!"
Thân ảnh của Diệp Lăng hơi nghiêng, lập tức tránh được cú đánh của Trần Vĩnh Cường.
Trần Vĩnh Cường hừ lạnh một tiếng, còn tưởng Diệp Lăng sợ, lúc này liền phách lối rời đi.
Nhưng không ngờ, Diệp Lăng bỗng xuất thủ, cầm lấy đầu của gã, sau đó hung hăng kéo xuống.
"A!!"
Lập tức, Trần Vĩnh Cường kêu lên một tiếng thảm thiết, vốn có bao nhiêu tóc, lập tức bị Diệp Lăng nắm xuống bấy nhiêu.
"Chỉ có ông có thể kêu to đúng không? Đã có một xấp tuổi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Tôi nói cho ông biết vẫn chưa xong đâu?"
Diệp Lăng mắng một tiếng, phanh một cái đá vào lưng của Trần Vĩnh Cường.
Trần Vĩnh Cường lập tức lảo đảo, té ngã xuống đất.
Nhìn thấy một màn này, mấy người trung niên khác cũng phản ứng lại.
"Đậu má tiểu yếu nhược, ở trong thôn chúng ta còn dám đánh người? Phản rồi!"
Một người đàn ông trung niên trong đám người tiện tay nhặt cái xẻng ở bên cạnh lên, đánh về phía Diệp Lăng.
Nhìn cái này, nếu như bị đánh trúng, đầu Diệp Lăng nhất định sẽ nở hoa.
Nhưng Diệp Lăng sao có thể bị đánh trúng chứ?
Hơi nghiêng thân mình, Diệp Lăng tránh được công kích của người này. Sau đó, đá một cước ra. Cơ thể của người trung niên này lập tức bay ra ngoài, hung hăng đụng vào tường.
Nhìn thấy Diệp Lăng đánh giỏi như vậy, mấy người còn dư lại vội vã kêu lên:
"Đánh người rồi! Tên tiểu hỗn đản này đánh người rồi!"
Hắn vừa nói xong, bên ngoài lập tức xông vào một nhóm người lớn.
Lưu Viễn Đông sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức âm trầm xuống.
Trách không được đám người Trần Vĩnh Cường lại ngang ngược như vậy, thì ra là có đồng bọn!
Những người này Lưu Viễn Đông không có quen biết, cũng không biết đến từ đâu. Dù sao trong tay bọn họ đều cầm một cây gậy.
Tổng cộng có hơn 20 người, sau khi đi vào, không nói hai lời, trực tiếp đánh tới chỗ Diệp Lăng.
Trương Ngọc Hoa biến sắc, sốt ruột nói:
"Xong rồi xong rồi, Tiểu Diệp hôm nay sợ rằng sẽ bị đánh chết mất!"
Lưu Minh Chí không nói hai lời, cởi áo đồng phục học sinh ra.
Tiểu tử này có phần quyết đoán, không giống là một người nhát gan, thấy loại tình huống này thì sợ hãi.
Chẳng qua Lưu Xảo ngăn cậu lại, bình tĩnh nói:
"Yên tâm đi, ít người như vậy, Diệp Lăng còn đánh được."
"Anh rể có thể đánh sao?"
Lưu Minh Chí không thể tin hỏi lại.
"Em cứ xem đi."
Lưu Xảo cười nói.
"Thịch thịch!"
Cũng đúng lúc này, hai tiếng vang truyền tới.
Ngay sau đó, trong khi Lưu Minh Chí trợn mắt há mồm, hai bóng người đã bay ra ngoài.
"Đậu má!"
Lưu Minh Chí mở to hai mắt nhìn:
"Đây là người sao?!"
Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, nói chung, Diệp Lăng gần như là một cước một mà đánh.
Phàm là người nào bị đá trúng, đều bay ra ngoài, nằm ngã ở bên ngoài kêu la thảm thiết.
Có mấy người đụng vào chiếc xe BMW. Vốn BMW đã sứt mẻ không chịu nổi, khi mấy người này đụng đến thì đã hỏng luôn rồi.
Trần Vĩnh Cường vốn xen lẫn trong đám người, còn muốn nhân cơ hội này đánh Diệp Lăng một cái.
Nhưng mà thấy sức mạnh cường đại của Diệp Lăng, không nói hai lời lập tức chạy ra ngoài.
Một tay của Diệp Lăng ngăn gã lại, trong con ngươi hẹp dài lộ ra ánh sáng lạnh.
"Người khác có thể đi, nhưng ông không trả tiền thì không thể đi."
Nói xong, đá Trần Vĩnh Cường một cái, lập tức Trần Vĩnh Cường té ngã xuống đất.
Diệp Lăng đoạt lấy gậy của một người trong đám đó, ra tay giống như gió cuốn hết lá vàng. Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp Lăng không đánh vào tay chính là đánh vào chân đám người này.
Tất nhiên, tất cả đều bị ném ra ngoài sân không sót một ai.
Trong nhà quá nhỏ, không thể xếp hơn 20 người thành núi người được!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất