Chương 58: Uy hiếp.
Chỉ không đến 5 phút mà Diệp Lăng đã giải quyết hơn hai mươi người, trong mắt của Lưu Minh Chí tỏa ra ánh sáng. Quả thực sợ đến ngây người!
Là một người vẫn còn là học sinh mà nói, tất nhiên cũng có một bầu nhiệt huyết trong tim. Bình thường cũng thường mơ thấy một ít chuyện không tưởng.
Ngày hôm nay, Lưu Minh Chí rốt cuộc biết cái gì là trâu bò.
"Anh rể, anh thật là trâu, nhưng em chỉ có thể cho anh 82 điểm, còn dư 18 điểm, anh thật là 666!"
Lưu Minh Chí kích động kêu lên.
Diệp Lăng: "..."
"Tiểu tử thối, nói bậy gì đó!"
Lưu Xảo trừng mắt nhìn Lưu Minh Chí.
"Mấy người ngoan ngoãn chờ ở chỗ này cho tôi."
Diệp Lăng chỉ mấy người Trần Vĩnh Cường, rồi đi ra ngoài cửa.
Lúc này, hơn 20 người kìa đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Lăng ra tay không quá độc ác, nhưng cũng rất vừa, không đánh chết bọn họ, nhưng cũng không để bọn họ có năng lực công kích.
Còn có hai người đứng ở chỗ này, đó chính là Bàng Đại Hải và cha của gã, Bàng Phúc Minh.
Hai người trợn mắt há mồm đứng ở chỗ này, trước đó còn muốn nhìn xem trò hay.
Hiện tại khen ngược, trò hay thì có, nhưng không dễ nhìn như họ tưởng tượng.
“Những người này là do các người tìm đến?"
Diệp Lăng đi tới chỗ của cha con Bàng Đại Hải.
Thấy vậy, Bàng Đại Hải vội vàng lui về phía sau, vừa lui vừa nói:
"Không phải... không phải..."
"Không phải?"
Ánh mắt của Diệp Lăng phát lạnh, không nói hai lời, đi tới giống như gió cuốn, một tiếng bịch vang lên, thân thể 200 cân (100kg) của Bàng Đại Hải trực tiếp bay xa 5, 6 mét.
Bàng Đại Hải lập tức cảm giác ngực mình như đánh rách, phun ra một ngụm máu tươi.
Bàng Phúc Minh nhìn thấy con trai mình bị đánh, tuy trong lòng có chút sợ Diệp Lăng, nhưng vẫn vọt tới.
“Con trai không có giáo dục, người làm cha khẳng định cũng không phải thứ tốt gì."
Diệp Lăng lộn ngược ra sau, bàn chân trực tiếp để trên đầu của Bàng Phúc Minh.
"Thịch!"
Bàng Phúc Minh tiếp đất, sau đó ngất đi luôn.
"Đúng là rất có bản lĩnh nha!?"
Diệp Lăng cười lạnh đi tới chỗ của Bàng Đại Hải.
"Mày không được tới, không được tới..."
Vẻ mặt của Bàng Đại Hải lộ vẻ khiếp đảm, ánh mắt nhìn Diệp Lăng giống như nhìn thấy quỷ.
Gã ở bên ngoài lăn lộn đã một thời gian dài, đã gặp qua người đánh nhau giỏi, nhưng vẫn chưa gặp được người nào đánh giỏi như Diệp Lăng.
Hơn 20 người, vẫn mà không thể gây ra chút xíu tổn thương cho Diệp Lăng.
Bỗng nhiên, Bàng Đại Hải nghĩ đến trong người mình có súng.
Gã trực tiếp móc súng ra, đang muốn bắn, lại đột nhiên sửng sốt.
Người đâu rồi?
"Mày đang tìm tao sao?"
Giọng nói lạnh như băng truyền từ phía sau lưng gã.
Dù Diệp Lăng có chân khí chống đỡ, cũng không đỡ được đạn.
Đỡ không được nhưng không có nghĩa là hắn không tránh được.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng kia, Bàng Đại Hải lập tức quay lưng bắn tới.
Nhưng động tác của Diệp Lăng nhanh hơn, đá một cước vào tay của Bàng Đại Hải.
Chỉ nghe được một tiếng rắc rắc, tay của Bàng Đại hải trực tiếp rơi xuống mặt đất, cánh tay phải hoàn toàn bị đứt thành hai đoạn.
"Mày là người buôn bán, sao lại có súng trong người?"
Diệp Lăng đá súng qua một bên, rồi liên tiếp đá hai ba cái lên cánh tay còn lại. Hai tay của Bàng Đại Hải lập tức bị phế toàn bộ.
Ném cây súng ra xa xa, Diệp Lăng trở về nhà họ Lưu.
Đám người Trần Vĩnh Cường đúng thật là rất nghe lời, vẫn chờ ở đây.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng trở về, đám người Trần Vĩnh Cường vội vàng nói:
"Chúng ta trả tiền, trả tiền!"
"Như vậy thì được."
Diệp Lăng hít sâu một hơi, lại nói:
"Chẳng qua bây giờ với lúc nãy không giống nhau. Ông xem, nhiều người đánh tôi như vậy khiến tôi bị thương rất nghiêm trọng, thế nào cũng phải có chút bồi thường chứ? Ừ, không cần nhiều, lúc nãy hình như chuyển cho các người 19 vạn? Cái bàn và đĩa kia là 15 vạn, còn dư 4 vạn... thì coi như là phí bồi thường cho ta, thế nào?"
Mẹ nó, dáng vẻ mày mạnh khỏe như vậy thì bị thương chỗ nào?!
Trong lòng đám người Trần Vĩnh Cường phẫn nộ, nhưng lời này bọn họ trăm triệu lần không dám nói.
Chuyện chuyển khoản, những người Trần Vĩnh Cường cơ bản không biết chuyển.
Cuối cùng, Diệp Lăng nghĩ ra một cách, thẻ ngân hàng bọn họ cầm tới đây, tất nhiên là cũng biết .
"Bên trong cái thẻ ngân hàng này, chắc là không phải chỉ có tiền ta vừa chuyển cho các người?"
Diệp Lăng nhìn những cái thẻ ngân hàng kia, giọng nói bỗng trở nên rét lạnh.
"Số tiền này, tôi sẽ không lấy đi toàn bộ của các người, thế nhưng tôi sẽ tạm thời bảo quản cho các người. Lúc ta không có ở đây, nếu như các người dám làm phiền nhà chú Lưu, hoặc là báo cảnh sát... Tôi không chỉ sẽ không trả tiền cho các người mà còn sẽ giết chết các người, có tin không?"
"Tin tin tin, chúng ta tin, chúng ta đều tin..."
Đám người Trần Vĩnh Cường sợ vỡ mật, nhất là trong giọng nói của Diệp Lăng hoàn toàn chứa đựng sát khí, gần như có thể điều khiển tâm thần của bọn họ.
"Vậy là được, lần sau khi tôi tới sẽ trả tiền lại cho các người. Nhưng nếu để cho tôi biết mật khẩu mà các ngừơi nói là giả, tôi sẽ hủy đi nhà của các người.”
Diệp Lăng phất phất tay, giống như đuổi ruồi.
"Cút, cút nhanh đi!"
Đám người Trần Vĩnh Cường không nói hai lời, xoay người chạy ra khỏi nhà họ Lưu.
Đồng thời trong lòng bọn họ quả thật hận thấu xương Bàng Đại Hải.
Nếu không phải vì 1 vạn đồng kia, bọn họ làm sao rơi vào tình cảnh bộ dạng này?
Hiện tại thì tốt rồi, tiền không có, còn bị ăn đánh.
Chẳng qua đám người Trần Vĩnh Cường vừa rời khỏi nhà họ Lưu thì đã lập tức báo cảnh sát.
Dì sao cũng chỉ là những ngư dân bình thường, giống như Trần Vĩnh Cường, 5 vạn đồng là tiền nhiều năm tích lũy mới có. Cứ như vậy cho không Diệp Lăng bọn họ sao có thể không đau lòng?
Rất nhanh, xe cảnh sát đã đi tới nhà họ Lưu.
Vừa nhìn thấy xe cảnh sát đến, đều là cảnh sát nhân dân.
"Vừa rồi ai đánh người?"
Một người đàn ông da trắng trong đám cảnh sát nói.
Diệp Lăng nhìn người này, cũng biết là một người mặt trắng.
"Đám hỗn đản kia thật sự báo cảnh sát."
Trong lòng Diệp Lăng hừ lạnh một tiếng, không trả lời, lấy điện thoại ra, gọi cho Ninh Ngọc San.
Điện thoại rất nhanh đã được nghe, Diệp Lăng nói:
"Ninh đại cảnh sát, chỗ tôi gặp chút phiền phức. Nếu cô có thể giúp tôi, tiền xoa bóp và đan dược kia tôi sẽ không thu nữa!"
Bên kia điện thoại, Ninh Ngọc San cau mày hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Là như vậy..."
Diệp Lăng kể đại khái chuyện một lần, sau đó nói:
"Hiện tại cảnh sát bên này đang bắt giữ tôi, nếu như tôi bị bắt, bệnh của cô... sẽ không trị hết được!
Ngay trước mắt người nhà Lưu Viễn Đông, tất nhiên Diệp Lăng không thể nói chuyện kinh nguyệt không đều này.
"Anh đưa điện thoại cho bọn họ."
Ninh Ngọc San nói.
"Đến, người anh em, làm phiền nhận điện thoại."
Diệp Lăng nói với tên mặt trắng kia.
Mặt trắng nhỏ kia thấy Diệp Lăng đưa điện thoại, lập tức biết người gây chuyện là hắn.
Chẳng qua hắn cũng không phải là người ngu, biết tên này có quan hệ, vội vã nhận điện thoại.
"Alo, được được, ừ, ừ, được, cảm ơn, cảm ơn..."
Cũng không biết Ninh Ngọc San nói gì với hắn, tên mặt trắng kia vẫn luôn cuối đầu khom lưng vâng dạ làm lành.
Diệp Lăng chỉ cảm thấy Ninh Ngọc San có thể giúp được chuyện gấp này, chí ít không cần phải vào trong đồn cảnh sát ngồi uống cà phê. Không nghĩ đến khả năng của Ninh Ngọc San lại lớn như vậy.
"Xem ra người phụ nữ này cũng không đơn giản..."
Trong lòng Diệp Lăng thầm nghĩ.