Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 59: Một đêm khó ngủ.

Chương 59: Một đêm khó ngủ.


Sau khi cúp điện thoại, tên mặt trắng kia đưa điện thoại di động lại cho Diệp Lăng, cười nói:
"Thật ngại quá, thì ra là một sự hiểu lầm. Tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì, đi trước."
"Làm phiền đi một chuyến."
Diệp Lăng cười nói.
"Không phiền."
Nói xong, đám người của tên mặt trắng kia liền đi ra khỏi nhà họ Lưu.
Chỉ chốc lát đã nghe tiếng xe cảnh sát từ từ đi xa, rõ ràng cho thấy đã rời đi.
Đám người Trần Vĩnh Cường đứng ở xa nhìn.
Khi thấy đám người tên mặt trắng đi vào chỉ mấy phút vậy mà đã đi rồi, bọn họ đều mang vẻ mặt không hiểu.
"Chuyện gì xảy ra?"
Trần Vĩnh Cường nói.
"Chẳng lẽ người này có quan hệ với bên trên?'
Có người lo lắng nói.
"Không có khả năng, nhìn hắn ăn mặc như vậy, hơn nữa Bàng Đại Hải cũng có quan hệ mà? Gọi điện thoại báo cảnh sátchính là do Bàng Đại Hải bảo chúng ta làm!"
“Xong, nếu như tên đó thật sự có quan hệ với bên trên, tiền của ta bị hắn cầm rồi."
Bọn họ nói đúng, Diệp Lăng không có ý định trả lại tiền cho bọn hắn.
Xe cảnh sát đi trong chốc lát, lại có một xe cứu thương tới.
Khi thấy một đám người nằm lăn trên đất kia, những y tá đều ngẩn người.
Trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ xã hội đen sống mái với nhau?
Một chiếc xe hiển nhiên không đủ, nhưng mà nhiều người như vậy. Dù có gọi hết tất cả xe cứu thương của bệnh viện cũng không đủ!
Không có biện pháp, chỉ có thể đi một chuyến rồi lại một chuyến, may mà khoảng cách với bệnh viên trên trấn rất gần. Trước băng bó sơ một chút, rồi chuyển đến bệnh viện.
Nhìn thương thế của những người này, điều không phải gãy cánh tay thì là gãy chân. Tất nhiên bệnh viên trên trấn cứu không được.
Thậm chí, phải đi bệnh viện chuyên môn khoa chỉnh hình mới cứu được.
...
Mà giờ phút này, bên trong nhà của Lưu gia, Lưu Minh Chí sùng bái nhìn Diệp Lăng nói:
"Anh rể, anh thực sự quá mạnh rồi!"
Lưu Viễn Đông và Trương Ngọc Hoa đi xử lý mớ hỗn độn kia.
Diệp Lăng thấy hai người không ở đây, liền cười nói:
"Anh mạnh hay không, chỉ có chị em biết."
"Biết cái gì!"
Lưu Xảo nói.
"Vậy tối nay anh cho em biết?"
Diệp Lăng nói.
Khác thường là Lưu Xảo không nói gì, hơn nữa cũng không lộ ra bộ dạng xấu hổ, ngược lại xuất hiện biểu tình giãy giụa.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Lăng không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ cô gái nhỏ này dự định cho mình?
"Anh rể, có thể dạy cho em hai chiêu được không?"
Lưu Minh Chí hưng phấn huơ tay múa chân, nghĩ thầm anh rể lợi hại như vậy. Nếu mình học được chút bản lĩnh thì chẳng phải là không cần sợ ai trong trường ?
"Em đàng hoàng chút đi, đọc sách tốt cho chị."
Lưu Xảo trừng mắt nhìn Lưu Minh Chí.
Lưu Minh Chí rất sợ Lưu Xảo, nhất thời ỉu xìu đi.
Diệp Lăng cũng không có cách nào, quyền đạo vân vân gì đó hắn còn có thể dạy Lưu Chí Vân hai chiêu, nhưng đây sao có thể dạy được?
Nếu không có chân khí trong người, quyền đạo hay cái gì khác đều sẽ bị gậy của hơn 20 người đánh cho nở hoa.
Loại chuyện chân khí này, tất nhiên Diệp Lăng không thể dạy Lưu Minh Chí được.
"Nếu sau này ở trường học em bị bắt nạt, thì gọi điện cho anh rể, anh rể lập tức đến giúp em.”
Diệp Lăng cười nói.
"Hì hì, vẫn là anh rể tốt!"
"Nếu như em thành thành thật thật, ai rảnh đi bắt nạp em?"
Lưu Xảo nói một câu, tức giận nhìn Diệp Lăng:
"Cả ngày anh không làm việc gì tốt, đừng dạy hư em trai em, dung túng nó phách lối kiêu ngạo."
"Chị, chị không phải là không hiểu em, em cũng sẽ không chủ động gây phiền phức."
Lưu Minh Chí vô tội nói.
Chuyện này đến đây coi như kết thúc.
Bàng Đại Hải được đưa đến bệnh viện, đoán chừng nếu muốn tìm phiền phức cho Lưu Viễn Đông cũng phải ba bốn tháng sau.
Lúc xế chiều, Lưu Minh Chí quay về trường học, dù sao ngày mai còn phải đi học.
Về phần Diệp Lăng vốn dự định cùng Lưu Xảo trở về Đông Hải, nhưng lại không chịu nổi sự khuyên bảo của Lưu Viễn Đông và Trương Ngọc Hoa nên ở lại một đêm.
Không có biện pháp, Diệp Lăng không còn cách nào nên ở chỗ này.
Chuyện lúng túng xảy ra.
Lưu gia có hai cái giường, một cái là giường điện, một là giường đất.
Gường đất vẫn luôn là Lưu Viễn Đông và Trương Ngọc Hoa nằm, như vậy chẳng phải Diệp Lăng và Lưu Xảo muốn ở cùng một phòng?
Thật ra Diệp Lăng cũng không có xấu hổ gì, nhưng Lưu Xảo vẫn nhớ chuyện kia, hai má đỏ lên.
Ăn cơm tối xong, Trương Ngọc Hoa liền nói:
"Xảo Nhi, mẹ đã trải chăn xong cho các con rồi, vốn định làm đồ cưới lúc con xuất giá. Hiện tại dùng trước cũng được, lúc đám cưới lại mua cái khác."
"A!"
Lưu Xảo ngơ ngác lên tiếng. Trong lòng thầm nghĩ mẹ đúng là để cho mình và Diệp Lăng ở chung một phòng.
Nhưng Lưu Xảo cũng không biết giải thích sao.
Cái gì 100 lần, 2 giờ, cha mẹ đã hoàn toàn hiểu lầm rồi.
Nếu như lại giải thích, nhất định là càng xóa càng đen.
"Cảm ơn dì."
Diệp Lăng nói một tiếng, liền đi vào trong phòng.
Thầy hắn rời đi, lúc này Trương Ngọc Hoa mới thấp giọng nói với Lưu Xảo:
"Buổi tối lăn qua lăn lại nhẹ một chút, chúng ta là cặp vợ chồng lớn tuổi, cũng sẽ không nghe được tiếng động của các con, biết chưa?"
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy..."
Lưu Xảo cáu giận nói.
"Mẹ đang nói gì, trong lòng con biết."
Trương Ngọc Hoa suy nghĩ một chút, lại nói:
"Nhưng mà tiểu tử Diệp Lăng này không tệ, vả lại cha con cũng rất thích nó. Nếu như nó đối tốt với con, con cũng không thể phụ lòng người ta."
"Ai nha, con biết rồi, mẹ nhanh đi ngủ đi!"
Lưu Xảo thúc dục Trương Ngọc Hoa đi vô phòng.
"Con đứa trẻ này..."
Trương Ngọc Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc Trương Ngọc Hoa đóng cửa phòng, Lưu Xảo đứng ở phòng khách cũng không biết suy nghĩ gì.
"Vợ, nhanh lên, đã 9 giờ rồi, nên đi ngủ."
Diệp Lăng mở cửa phòng, thò đầu ra nói.
"Tên lưu manh, anh muốn ngủ thì ngủ đi!"
Lưu Xảo dậm chân nói.
"Sát, mẹ trải chăn cho hai chúng ta, sao anh có thể chiếm toàn bộ được? Nhanh lên anh đã làm ấm chăn rồi."
Diệp Lăng cười đùa nói.
"Đó là mẹ em, đừng kêu loạn."
Lưu Xảo hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng, nhưng vẫn tiến vào gian phòng Diệp Lăng đang ở.
"A! Anh làm gì thế!'
Lưu Xảo không khỏi kinh hô một tiếng, vội vã nhắm mắt lại.
"Ngủ!'
Diệp Lăng vộ tội nói:
"Em ngủ không cởi quần áo à?"
Lưu Xảo chợt nhớ đến buổi sáng hôm nay, hình dạng nhất trụ kình thiên của Diệp Lăng, trong lòng giống như nai con chạy loạn.
"Tên lưu manh này, mau mặc quần áo vào!"
Lưu Xảo nóng nảy nói.
"Không mặc."
Diệp Lăng trực tiếp mở chăn ra:
"Anh đây cảm thấy rất tốt, lúc ngủ, anh sẽ không mặc gì cả."
Nói xong, Diệp Lăng chui vào trong chăn.
...
Trương Ngọc Hoa và Lưu Viễn Đông ở trong phòng.
Nghe được tiếng kinh hô của Lưu Xảo, cặp vợ chồng già không khỏi liếc nhìn nhau thở dài lắc đầu.
"Ai... hiện tại người trẻ tuổi..."
Lưu Viễn Đông nói.
"Thế nào, hiện tại mọi người đều rất hiện đại thời thượng, ông cho rằng là ông khi đó à? Thật không thú vị."
Trương Ngọc Hoa nói đùa.
Lưu Viễn Đông quay đầu nhìn về phía Trương Ngọc Hoa, chợt phát hiện, vợ mình đã có chút già rồi.
"Hì hì, khi đó không thú vị, hiện tại lại không biết xấu hổ rồi."
Lưu Viễn Đông bỗng ôm lấy Trương Ngọc Hoa:
"5 năm, để tôi thử xem có cảm giác khi còn trẻ không?"
"Lão già kia, còn chưa khỏe hẳn mà đã không đứng đắn rồi."
Trương Ngọc Hoa liếc mắt nhìn Lưu Viễn Đông
Lưu Viễn Đông cười ha ha một tiếng, trực tiếp chui vào chăn.
Một đêm nay, đã định trước là đêm khó ngủ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất