Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 60: Lời mời của Trần Nghiên.

Chương 60: Lời mời của Trần Nghiên.


Toàn bộ buổi tối, Diệp Lăng không biết ngủ như thế nào.
Làm cho Diệp Lăng kinh ngạc chính là, có đại mỹ nữ như Lưu Xảo ngủ bên cạnh, vậy mà mình cũng có thể ngủ?
Buổi sáng lúc tỉnh lại, chỉ thấy Lưu Xảo đang nằm bên cạnh mình.
Lúc này Lưu Xảo nghiêng ngươi đưa lưng với Diệp Lăng, thoạt nhìn ngủ rất say.
Nhưng Diệp Lăng nhạy cảm đến trình độ nào?
Từ lúc Lưu Xảo dùng tư thế cứng ngắc nằm ngủ cho đến khi hô hấp trở nên đều đều, cơ bản là hắn không có ngủ.
Diệp Lăng nhớ lại một chút.
Tối hôm qua lúc ngủ, Lưu Xảo vẫn không muốn nằm trên giường mà? Vậy sao bây giờ lại nằm?
"Giả bộ ngủ?"
Diệp Lăng liếc nhìn vóc dáng hoàn mỹ của Lưu Xảo, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện lửa nóng.
Lưu Xảo nằm như thế, tuy rằng cổ áo không tính thấp, nhưng bởi vì ngực quá lớn, Diệp Lăng có thể rõ ràng nhìn thấy được rãnh ngược sâu hoắc..
Hơn nữa hiện tại là sáng sớm, chính là thời gian có phản ứng, em trai của Diệp Lăng, trực tiếp dâng trào.
Ngủ cùng nhau thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác, Lưu Xảo lại nằm bên cạnh Diệp Lăng, em trai của Diệp Lăng lập tức chỉa vào mông của Lưu Xảo.
Diệp Lăng không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Loại cảm giác này... Thực sự là quá sung sướng!
Thân thể mềm mại của Lưu Xảo rõ ràng run lên, lông mi cũng vì khẩn trương mà nháy một cái, nhưng vẫn như cũ giả bộ ngủ.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Lăng không khỏi lộ ra một tia cười tà.
"Cô gái nhỏ, vẫn làm bộ với anh đúng không?"
Bàn tay của Diệp Lăng đặt lên trên eo nhỏ không có chút thịt thừa của Lưu Xảo, càng xuyên qua quần áo, đặt lên bụng nhỏ của Lưu Xảo.
Lưu Xảo lập tức khẩn trương, cả người đều run rẩy.
"Còn không tỉnh?"
Diệp Lăng cười thầm trong lòng, bàn tay lần thứ hai di chuyển lên, từ từ, cọ xát với nội y màu hồng.
Nhưng Lưu Xảo không biết là cố ý không muốn tỉnh, hay là khẩn trương không dám tỉnh, dù sao vẫn nằm yên ở đó.
Nếu như nói lúc trước Diệp Lăng chính là cố ý đùa giỡn cô. Lúc này, trong lồng ngực Diệp Lăng lửa nóng lập tức sôi trào.
Bàn tay lần thư hai di chuyển, từ giữa nội y của Lưu Xảo, từ từ chạm đến quả nho kia, chậm rãi dò xét.
Rốt cuộc Lưu Xảo nhịn không được, lập tức nắm lấy tay của Diệp Lăng, thấp giọng nói:
"Không ... không nên.."
"Em không phải là đang ngủ sao? Sao lại tỉnh nhanh như vậy?"
Diệp Lăng ghé sát vào tai của Lưu Xảo, lúc nói chuyện, càng là lè lưỡi ra, nhẹ nhành trêu đùa Lưu Xảo một chút.
Lưu Xảo giống như là bị điện giật, cả người run lên, trên mặt đỏ ửng.
Diệp Lăng không nói hai lời, bàn tay bỗng nhiên dùng sức, trực tiếp nắm lấy viên nho béo mập của Lưu Xảo vào trong tay.
"A!"
Lưu Xảo không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai.
Giờ phút này, cô cảm giác rõ ràng cả người mình không còn sức lực, mềm nhũn giống như một viên kẹo cao su.
"Không..."
Lưu Xảo lập tức quay đầu, nói cái gì đó với Diệp Lăng.
Miệng rộng của Diệp Lăng trực tiếp đưa tới chạm vào cái miệng anh đào no đủ của Lưu Xảo.
"Ô..."
Lưu Xảo mở to hai mắt nhìn, muốn giãy giụa. Nhưng dưới sự áp chế của Diệp Lăng, càng ngày càng vô lực.
Đến cuối cùng, Lưu Xảo đơn giản không từ chối nữa. Cứ như vậy mặc đầu lưỡi của Diệp Lăng cạy mở hàm răng của mình, cuốn cái lưỡi thơm tho của cô.
"Xảo Nhi, Tiểu Diệp, ra ăn sáng!'
Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên giọng nói của Trương Ngọc Hoa vang lên ngoài cửa.
Diệp Lăng trừng mắt, vội vã buông lỏng Lưu Xảo.
"Bại hoại, anh xấu lắm!"
Lưu Xảo dùng nắm đấm nhỏ nhẹ đánh vào Diệp Lăng, mặt đỏ ửng ngồi dậy chỉnh sửa quần áo.
Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng cô có chút thất lạc, hình như có chút lưu luyến.
Đây chính là nhà của mình, cha mẹ thì lại ở cách vách, nhưng Diệp Lăng và mình lại làm ra loại chuyện này.
Lưu Xảo đồng thời có chút xẩu hổ cũng có chút kích thích.
"Mẹ tới cũng không quá đúng lúc..."
Diệp Lăng nói thầm.
Lưu Xảo kiều mị liếc Diệp Lăng, hờn giận nói:
"Không đến anh còn muốn làm gì em?"
"Tất nhiên là ăn em!"
Diệp Lăng cười hì hì, dưới sự kinh hô lần thứ hai của Diệp Lăng, liền nhào lên trên người của Lưu Xảo.
Ngoài cửa, mặt của Trương Ngọc Hoa cũng có chút đỏ lên.
"Hai cái đứa này, sáng sớm đã..."
Trương Ngọc Hoa lắc đầu hít một hơi, còn tưởng rằng Diệp Lăng và Lưu Xảo đang làm chuyện đó.
Nhưng mà nhớ tới tối hôm qua Lưu Viễn Đông dũng mãnh, tim Trương Ngọc Hoa không khỏi nhảy bang bang.
"Cái lão già này, lớn tuổi như vậy, còn lăn qua lăn lại."
Trong lòng Trương Ngọc Hoa thầm nghĩ một câu, nhưng trên mặt lại cảm giác thỏa mãn.
Hiển nhiên 5 năm qua, Lưu Viễn Đông bị bệnh liệt giường, để bà nghẹn cũng không nhẹ.
...
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lăng và Lưu Xảo rời khỏi Lưu gia.
Nhưng thật ra Diệp Lăng cũng muốn nói, dù sao Lưu Xảo cũng không phải nghỉ làm vài ngày, chỉ có mấy giờ không đi làm, còn phải chạy trở về đi làm.
"Có thể lái nhanh một chút không? Hình như Hàn Tổng giám có bất mãn với em. Nếu như em đi trễ, nàng lại muốn dạy dỗ em."
Lưu Xảo nói.
Diệp Lăng trợn mắt:
"150 mà còn chậm?"
Hắn coi như hiểu được lời của Lưu Xảo rồi. Nếu như là người phụ nữ khác ngồi ở chỗ này, đã sớm hét ầm lên, chứ đừng nói lái nhanh một chút.
Nơi này chính là khu vực thành phố đó.
"Được rồi, Hàn Thanh Tâm kia cũng chỉ là một cô gái nhỏ, không phải tiền lương cũng chỉ có 3000 đồng sao? Tổng giám của mấy em có ít tiền như vậy?"
Diệp Lăng hỏi
"3000 đồng?"
Lưu Xảo không hiểu nhìn Diệp Lăng nói:
"Không phải, năm ngoái cô ấy đã trở thành tổng giám, tiền lương hơn 1 vạn, nghe nói còn có trích phần trăm."
Diệp Lăng lập tức hiểu, nha đầu Hàn Thanh Tâm kia là đang gạt mình.
Nghĩ mình đường đường là Cửu Kiếp Tiên Đế lại bị gạt trong một thời gian như thế.
Về tới trung tâm tài chính Hoàn Cầu, Lưu Xảo phải đi làm.
Diệp Lăng trong lúc rãnh rỗi, cầm hơn 30 vạn về nhà chuyển vào thẻ ngân hàng của mình.
Cũng thật khéo, Diệp Lăng vừa về, chân sau Trần Nghiên đã gọi điện thoại tới.
"Tiểu bò sữa, nhớ ta rồi?"
Nhớ tới bộ dạng chỉ mặc nội y và quần lót của Trần Nghiên, Diệp Lăng cảm giác lỗ mũi mình sắp phun máu.
"Phi, ngươi mới là bò sữa, cả nhà ngươi đều là bò sữa!"
Trần Nghiên kiều mị nói.
"Bò sữa là lời ca ngợi của ta, người khác muốn còn không có đó!"
Diệp Lăng nói.
"Đi sang một bên!"
Trần Nghiên mắng lại một câu, rồi nói:
"Giờ rãnh không? Ngày hôm nay vừa lúc ta có thời gian trống, muốn mời ngươi uống cà phê, coi như cảm ơn ân cứu mạng của ngươi!"
"Tất nhiên là có, địa chỉ."
Khi Trần Nghiên gửi địa chỉ đến, Diệp Lăng lập tức bay thẳng đến.
10 phút sau, Diệp Lăng đã đến quán cà phê.
Nhìn quanh một chút, đã thấy Trần Nghiên ngồi bên cạnh vị trí cửa sổ.
Nhưng mà đối diện Trần Nghiên, lại có một mỹ nữ nữa.
Ánh mắt Diệp Lăng sáng lên, đây không phải là đại bác sĩ La U sao?
Hai mỹ nữ ngồi chung một chỗ, bốn phía có không ít người ném ánh mắt về phía này. Làm cho hai người đều có cảm giác không được tự nhiên.
Diệp Lăng vừa muốn đi qua, liền thấy được một người đàn ông mặc âu phục đi tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất