Chương 61: Lại đến 50 ly.
"Hai vị mỹ nữ, kẻ hèn này có thể mời hai người uống một chén được không?"
Người đàn ông cười nói.
La U ngẩn đầu nhìn hắn một cái, trực tiếp coi như không thấy.
Ngược lại, Trần Nghiên lễ phép cười nói:
"Không cần, cảm ơn."
Ruồi nhặng đầu năm nay, ngươi càng cho hắn mặt mũi hắn lại càng lấn tới.
Người đàn ông này chính là điển hình.
Trần Nghiên lễ phép, trực tiếp bị hắn coi trở thành dụ cự còn nghênh (thích mà còn làm bộ xấu hổ).
"Xin chào, tôi là Bùi Hải Thanh, là Tổng giám bộ phần điều tra nghiên cứu của công ty trò chơi Hoàn Mỹ.
Nói xong, người đàn ông này lấy ra một tấm danh thiếp.
Nhìn danh thiếp được đưa tới này, Trần Nghiên nhíu mày, nhưng vẫn tiếp nhận.
Nhưng mà nhận xong rồi, Trần Nghiên liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến người tên Bùi Hải Thanh nữa.
Thấy vậy, Bùi Hải Thanh cũng không xấu hổ. Hắn chính là một tay già đời trong tình trường. Đến gần chỉ là bước đầu tiên, bày ra vật chất mới là bước thứ hai.
"Chẳng biết hai vị tiểu thư xưng hô như thế nào? Thực ra tôi muốn hỏi một chút. Nếu như nguyện ý, tôi muốn mời hai vị đến công ty game của tôi nhận chức người mẫu, lương một ngày 5000 đồng, như thế nào?"
Bùi Hải Thanh nghĩ 5000 đồng tuyệt đối không thấp, phải biết đây chính là lương một ngày.
Rất nhiều người làm một tháng cũng không kiếm được 5000 đồng đâu.
Bằng vào thủ đoạn này, không biết có bao nhiêu cô gái bị hắn lừa gạt đến tay. Sau đó từng bước dùng tiền tài dụ hoặc, cuối cùng, lên giường.
Bùi Hải Thanh tin tưởng, hai cô gái trước mặt này cũng tuyệt đối không phải cá loạt lưới.
Trần Nguyên đang muốn cự tuyệt, lại chợt thấy một thân ảnh cao lớn đi tới, cánh tay tùy ý đặt lên vai của Bùi Hải Thanh.
"Người anh em, trời nóng thế này mà anh mặt âu phục, không thấy nóng sao?"
Diệp Lăng cười nói.
Bùi Hải Thanh đỡ đỡ mắt kính, cau mày hỏi:
"Anh là ai? Tôi không biết anh."
"Vậy anh quen các cô ấy sao?"
Diệp Lăng chỉ Trần Nghiên và La U.
Bùi Hải Thanh nói:
"Mới quen biết."
"Vậy là được rồi, chẳng phải chúng ta vừa mới quen sao?"
Diệp Lăng cười ngồi bên cạnh của Trần Nghiên, vừa chỉ vị trí bên cạnh của La U, cười nói:
"Ngồi, mời ngồi."
Bùi Hải Thanh sửng sốt một chút.
Tuy rằng không biết Diệp Lăng, nhưng có cơ hội tốt như vậy xảy ra trước mặt, hắn sao có thể buông tha?
Sau khi ngồi xuống, Bùi Hải Thanh quan sát Diệp Lăng một chút.
Tuy rằng rất đẹp trai, quần áo cũng gọn gàng. Nhưng toàn thân đều là hàng vỉa hè, vừa nhìn liền biết nghèo.
Nghĩ tới đây, trên người Bùi Hải Thanh lập tức tản ra hơi thở tài trí hơn người.
Trần Nghiên nhìn Diệp Lăng một chút, trong lòng thầm nghĩ người này muốn làm chuyện gì đây.
Cô hiểu Diệp Lăng, nhưng La U không hiểu.
Thấy Diệp Lăng mời Bùi Hải Thanh ngồi xuống, vốn đối với Diệp Lăng không có hảo cảm gì, bây giờ đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại.
“Người anh em làm ở công ty trò chơi?"
Diệp Lăng cười nói.
Bùi Hải Thanh ngẩn ngẩn đầu, nói chuyện giống như phát ra từ trong lỗ mũi.
"Ừ."
"Thật không tồi, tuổi còn trẻ đã trở thành tổng giám rồi, xem ra người anh em thực sự rất lợi hại!"
Diệp Lăng cười nói.
Nghe được Diệp Lăng nịnh hót, trên mặt Bùi Hải Thanh nhiều hơn một sự ngạo nghễ.
"Đã như vậy, hôm nay người anh em mời khách chứ?"
Diệp Lăng hỏi.
Bùi Hải Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng còn có hai đại mỹ nữ ở đây, lập tức cái bọc thần thái nhiều tiền hiện ra.
"Được, mọi người cứ việc gọi, ngày hôm nay tôi trả tiền.”
"Hào phóng như vậy?"
Diệp Lăng lộ bộ dạng khiếp sợ, thở dài nói;
"Không hổ là nhân vật cấp bậc Tổng giám có khác, thực sự là tài đại khí thô, ai.. không biết đến khi nào tiểu đệ mới có thể đạt được cấp bậc đó."
“Chỉ cần bền chí, có nghị lực, chịu được cực khổ thì anh cũng có thể."
Bùi Hải Thanh thoạt nhìn như đang khích lệ, trên mặt là cái loại tài chí hơn người, nhìn không lộ ra chút sơ sót gì.
"Được nếu Bùi ca mời khách, chúng ta sẽ không khách khí."
Diệp Lăng gật đầu, nhìn về phía Trần Nghiên và La U:
"Hai vị mỹ nữ uống gì?"
"Cho ta một ly Mocktail đi."
Trần Nghiên nói.
La U liếc nhìn Diệp Lăng, không nhin được nói.
"Capuchino."
"Còn Bùi ca?"
"Tôi đã có, không cần."
Trong tay Bùi Hải Thanh bưng cái chén, bên trong là cà phê nóng hổi.
Diệp Lăng đang nghĩ, tên này thật *, trời nóng thế này chẳng những mặc âu phục, còn uống cà phê nóng. Thật đúng là giả trang đến cảnh giới cao nhất rồi.
"Vậy ta đây gọi nha."
Diệp Lăng suy nghĩ một chút, kêu với người phục vụ:
"Mỹ nữ, làm phiền mang cho ta 20 ly hoàng kim lam sơn, phải có đá, cảm ơn."
"Phốc!"
Bùi Hải Thanh mới vừa uống một ngụm cà phê, đã trực tiếp phun lên bàn.
"20 ly? Anh uống được không?"
Khóe miệng của Bùi Hải Thanh hung hăng co quắp một chút.
Phải biết, Diệp Lăng gọi chính là Hoàng Kim Lam Sơn đó.
Đặc biệt, nếu không có đá là 65 đồng một ly, nếu có đá là 80 đồng một ly. 20 ly tổng là 1300 đồng.
Mời Trần Nghiên và La U làm người mẫu, đó là công ty trả tiền, nhưng uống cà phê, chính là mình bỏ tiền.
Mỗi tháng tiền lương của Bùi Hải Thanh cũng chỉ hơn 1 vạn một chút. Bữa cà phê này mất 1300 đồng, tương đương với một bữa cơm ở nhà hàng 5 sao?
Trần Nghiên và La U đều trợn mặt nhìn Diệp Lăng.
Nhưng rất nhanh hai người đều kịp phản ứng lại.
Diệp Lăng muốn uống cà phê là giả, chủ yếu là sửa trị tên giả bộ này mới là thật.
"Thật ra, tiểu đệ đã từng uống Hoàng Kim Lam Sơn một lần, lúc đó là theo chân vị lãnh đạo công ty đến uống. Bây giờ vẫn luôn nghĩ đến mùi vị của nó. Bùi ca thỏa có thể mãn nguyện vọng của tiểu đệ được không?"
Diệp Lăng giả trang thành một bộ dạng nghèo sơ xát, đáng thương nhìn Bùi Hải Thanh.
Nếu như không có Trần Nghiên và La U ở chỗ này, Bùi Hải Thanh sớm đã tát vào mặt của Diệp Lăng.
Thỏa mãn cái ông nội ngươi!
Vừa lúc, Trần Nghiên tinh quái lộ ra biểu cảm "Ngươi thật có tiền", hào khí trong lòng của Bùi Hải Thanh nhất thời tăng lên.
Có thể cùng mỹ nữ như vậy chơi đùa một đêm, 1300 đồng không là gì!
Rất nhanh, đồ uống ba người gọi đều tới.
Trước mặt Diệp Lăng hầu như là bị bày đầy, hắn không nói hai lời, đầu tiên là uống cạn ba ly.
Người xung quanh đều ngây người.
Tên nhà quê kia, cái này có thể uống như vậy sao?
Bùi Hải Thanh còn đang cười lạnh. Nghĩ thầm không phải ngươi rất muốn uống sao? Lão tử hôm nay để cho ngươi uống, sau đó sẽ không bao giờ... muốn uống nữa!
Diệp Lăng cứ một ly lại một ly, uống như uống nước, ừng ực, dẫn đến vô số người ghé mắt nhìn.
Trần Nghiên và La U đều phải bật cười, người này uống quá giỏi rồi?
Mặc dù biết Diệp Lăng là cố ý, nhưng thấy tình cảnh này, hai người đều thầm nghĩ, dạ dày lớn như vậy?
Rất nhau 20 ly đã bị Diệp Lăng giải quyết.
"Vẫn tốt chứ?"
Trong lòng Bùi Hải Thanh cười nhạt, mặc ngoài lại lộ ra bộ dạng quan tâm.
"Uống thật ngon!"
Diệp Lăng lau lau miệng, lại búng tay một cái:
"Phục vụ, lại tới 50 ly nữa!"
"Phốc!"
Bùi Hải Thanh vừa uống một ngụm cà phê thì đã phun ra ngoài.
Mặt của hắn quả thật xanh tím muốn chết rồi, hận không thể cầm ly cà phê nóng hổi này tạt vào mặt của Diệp Lăng.