Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 62: Không biết sẽ bị đánh sao?

Chương 62: Không biết sẽ bị đánh sao?


"Không ... không phải chứ?"
Lời này của Bùi Hải Thành gần như là run rẩy nói ra.
Trong lúc nói chuyện, trong lòng Bùi Hải Thanh lại đang tính toán, 50 ly lại mất bao nhiêu tiền?
Không cần gã tính, Diệp Lăng đã trực tiếp tính cho gã.
"Bùi đại ca, ngài thế nhưng là nhân vật cấp Tổng giám của công ty trò chơi Hoàn Mỹ, đây chính là công ty lớn nha! Tiền lương mỗi tháng ít nhất cũng hơn 10 vạn đi? 50 ly tổng cộng là 3000 đồng. Cộng thêm 20 ly lúc nãy cũng chỉ là 5000 đồng mà thôi, lẽ nào anh đau lòng?"
Thịt trên mặt của Bùi Hải Thanh hung hăng giật giật một cái, trong lòng thầm nghĩ hơn 5000 đồng, ai mà không đau lòng chứ!
Nhưng mà nghe lời của Diệp Lăng, Bùi Hải Thanh đâm lao cũng phải đành theo lao.
Nhất là khi nghe được câu mỗi tháng hơn 10 vạn, Trần Nghiên lập tức mở to hai mắt nhìn nói:
"Bùi đại ca, anh có tiền như vậy sao? Em đây cũng muốn đi làm..."
Bùi Hải Thanh vừa nghe xong, cảm giác nhức nhối lập tức biến mất hơn một nửa.
Chỉ cần có được câu này, đều giá trị hơn các khác!
"50 ly? Ha ha, 20 ly không làm cho ngươi ói ra, nếu 50 ly còn không làm cho ngươi ói, lão tử sẽ... sẽ bị xe đụng chết!"
Trong lòng của Bùi Hải Thanh hừ lạnh một tiếng, hào phóng hô lên với phục vụ:
"Lại 50 ly nữa, ngày hôm nay để người anh em của tôi uống cho đủ!"
Trong lòng người phục vụ kia rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, lại mang tới thêm 50 ly.
50 ly này, một cái bàn không có khả năng đặt lên đủ, chỉ có thể mang tới vài lần.
Diệp Lăng uống rất nhanh, nếu như vừa mới nãy Trần Nghiên và La U kinh ngạc, vậy bây giờ là khiếp sợ rồi.
Ước chừng là 70 ly, ngay cả đi WC cũng không đi lần nào cả, ra vẻ hay vậy?
Trên thực tế, lúc Diệp Lăng uống vào, lập tức dùng chân khí làm cho nó bốc hơi đi.
Đừng nói 70 ly, 700 ly hay 7000 ly, Diệp Lăng đều có thể uống được.
Bùi Hải Thanh nghĩ sẽ để Diệp Lăng uống đến ói ra, lại không nghĩ rằng, dù uống cho đến khi hắn tán gia bại sản, Diệp Lăng cũng sẽ không ói.
"Uống thật ngon."
Diệp Lăng vỗ vỗ cái bụng sau khi uống một chén cuối cùng, đánh một cái ợ.
"Anh... sao anh có thể uống được nhiều như vậy?"
Bên trong gọng kính đôi mắt to của La U mang theo sự không thể tin được, cái miệng nhỏ nhắn mê người đỏ rực mở ra, khiếp sợ hỏi.
"Cứ như vậy mà uống thôi!"
Diệp Lăng cười cười, lại đưa tay ra.
"Anh còn muốn gọi?!"
Bùi Hải Thanh triệt để đứng ngồi không yên, bây giờ hắn sợ nhất chính là cái thủ thế này của Diệp Lăng.
"Bùi đại ca, anh trai ta những năm gần đây vẫn luôn ở nông thôn. Cho tới bây giờ vẫn chưa uống qua thứ cà phê nào tốt như thế. Ngài có tiền như vậy, để hắn uống nhiều một chút đi. Cùng lắm chờ tới khi tôi làm người mẫu sẽ kiếm tiền lại cho ngài!"
Nói xong, Trần Nghiên vứt một cái mị nhãn cho Bùi Hải Thanh.
Bùi Hải Thanh lại không phải ngươi ngu. Mặc dù hắn háo sắc, nhưng nếu như lại để Diệp Lăng gọi nữa, thì toàn bộ tiền lương tháng này của hắn đã có thể trực tiếp biến mất rồi!
"Cô thật sự đến công ty tôi đi làm?"
Bùi Hải Thanh nhìn Trần Nghiên hỏi.
"Tất nhiên."
Trần Nghiên đáp.
La U rốt cuộc nhìn ra, nha đầu Trần Nghiên này, chính là đang phối hợp với Diệp Lăng.
Hai người kia một người xướng một người họa, thật đúng là ăn ý.
"Tốt, ngày hôm nay tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu, gọi đi!"
Trong lòng Bùi Hải Thanh đã quyết định, thầm nghĩ cùng lắm thì dùng toàn bộ tiền lương tháng này trả bữa cà phê này vậy.
Như Trần Nghiên vượt hơn cả các cô gái bình thường, coi như là dùng tiền đi tìm cũng không chỉ tiêu tốn 1 vạn đi?
"Vậy tôi gọi đây?"
Diệp Lăng dò hỏi.
"Tùy tiện gọi, một chút tiền cà phê như thế, Bùi ca tôi vẫn có thể trả!"
Bùi Hải Thanh nói.
"Được rồi, Bùi đại ca thật sự rộng rãi, đời này ta chưa từng thấy ai ng*… rộng rãi như ngài!"
Trong lòng Diệp Lăng cười nhạt, thiếu chút nữa đã lộ hết rồi.
Bùi Hải Thanh hoàn toàn đắm chìm vào lời nịnh hót của Diệp Lăng, khóe miệng cong lên, từ từ tươi cười.
Nhưng mà không đợi nụ cười của hắn toàn bộ nở ra, lời nói của Diệp Lăng làm cho mặt hắn từ từ biến thành xanh ngắt.
"Phục vụ, mang hết những loại đồ uống đắt nhất của các người lên cho tôi, mỗi loại 20 ly. Hơn nữa Bùi đại ca nói, hắn có tiền, tất cả phí tiêu dùng của các vị khách ngồi đây ngày hôm nay đều do hắn trả tiền.
Bùi Hải Thanh vỗ bàn, trực tiếp đứng lên.
"Sao anh lại đùa ta như vậy?"
"Không có nha..."
Diệp Lăng lộ ra vẻ mặt vô tội:
"Bùi đại ca, lương một năm của anh là mấy triệu, một chút tiền cà phê này, sao có thể nói tôi đùa giỡn anh?"
"Tôi bảo muốn mời khách ở đây uống cà phê bao giờ?"
Bùi Hải Thanh âm trầm hỏi.
"Bùi đại ca, đừng tức giận như vậy, chờ tôi đi làm người mẫu vài ngày thì cũng sẽ kiếm lại khoản tiền này!"
Trên mặt Trần Nghiên lộ ra nụ cười mị hoặc, nụ cười này thực sự quá mê người.
Bùi Hải Thanh có thể làm đến cấp bậc Tổng giám này, sao có thể là người ngu được?
Gã đã nhìn ra, tên nghèo này cùng với người phụ nữ thối này đang đùa giỡn mình!
"Tiền này chính cậu trả đi!"
Bùi Hải Thanh nói xong liền muốn rời đi.
Một tay của Diệp Lăng ngăn hắn lại, nói:
"Bùi đại ca, anh làm gì vậy? Không phải ngươi nói mời khách sao? Tại sao lại là tôi trả tiền? Nhiều tiền như vậy, too không trả nổi!"
"Đó cũng là do cậu sai."
Sắc mặt Diệp Lăng từ từ lạnh xuống nói:
"Đường đường là Tổng giám của công ty trò chơi Hòan Mỹ, ngay một chút tiền này cũng không trả nổi? Anh uống cà phê gì? Hơn nữa, vừa rồi chúng ta nói rất rõ ràng, là anh tính tiền, mỹ nữ phục vụ cũng nghe được, cô nói có đúng không?"
Em gái phục vụ vẫn còn rất ngây thơ, vậy mà thực sự gật đầu.
"Cút sang một bên!"
Bùi Hải Thanh chỉ vào Diệp Lăng nói:
"Ta nói cho ngươi biết, nghĩ muốn hãm hại lão tử, ngươi con non lắm? Cũng không đi hỏi thăm một chút Bùi Hải Thanh ta là ai? Không biết tự lượng sức mình!"
"Anh đừng có dùng tay chỉ vào tôi, tôi mặc dù là nông dân, nhưng có khí lực lớn, có thể đánh đó."
Diệp Lăng thản nhiên nói.
"A, bây giờ là xã hội pháp trị, ngươi còn muốn đánh người?"
Bùi Hải Thanh nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng.
"Ngươi đánh đi, nếu như ngươi động thủ, hôm nay lão tử không tin, ngươi dám đánh lão tử, lão tử sẽ... A nha!"
Lời còn chưa nói hết, Diệp Lăng đã vươn một tay đập lên ót của Bùi Hải Thanh.
Một cái đập này tuy không dùng nhiều lực nhưng Bùi Hải Thanh vẫn cảm giác được một trận trời đất thay đổi, hình như muốn bay lên rồi.
"Mọi người đều nghe được, là hắn bảo tôi đánh, có đúng không?"
Diệp Lăng nói với người xung quanh.
Những người này nhìn thấy đều hiểu, khẳng định Diệp Lăng không phải là nông dân, chỉ là điệu thấp mà thôi.
Nông dân sẽ biết cái gì là Hoàng Kim Lam Sơn sao? Vừa mở miệng liền gọi món đắc tiền nhất?
Chắc cũng giả trang như Bùi Hải Thanh mà thôi.
"Đậu má, ngươi đúng là thật dám đánh ta?"
Bùi Hải Thanh bưng cái ót, tức giận nói:
"Tên nhãi ranh, ngươi chờ đó cho ra, nếu không đưa người vào tù ngồi hai năm, lão tử sẽ theo họ ngươi!"
Nói xong, Bùi Hải Thanh móc điện thoại di động ra, rõ ràng gọi cho cảnh sát.
Diệp Lăng thật bất đắc dĩ, vì sao ai cũng thích nói như vậy?
Lẽ nào...
Không biết sẽ bị đánh sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất