Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 63: Đụng như vậy là nhẹ rồi.

Chương 63: Đụng như vậy là nhẹ rồi.


La U thấy Bùi Hải Thanh cầm điện thoại lên, lập tức đứng dậy, thấp giọng nói:
"Đi nhanh đi, chúng ta động thủ trước, cảnh sát tới thì anh không thể giải thích được đâu."
"Còn muốn đi?"
Bùi Hải Thanh lập tức kéo La U lại, kêu:
"Ta nói cho các người biết, hôm nay mấy người ai cũng đừng hòng đi khỏi!"
"Ngươi làm đau ta, mau buông ra!"
La U tránh khỏi tay của gã.
Bởi vì dưới sự tức giận nên Bùi Hải Thanh dùng lực quá lớn, làm đau tay La U.
"Mày còn muốn ở trước mặt mọi người vô lễ bạn của tao đúng không?"
Diệp Lăng đá một cước lên người của Bùi Hải Thanh.
Bùi Hải Thanh lập tức kêu thảm một tiếng, ngã nằm trên mặt đất.
Nhưng mà hắn vẫn cầm lấy tay của La U, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vậy mà không chịu buông tay.
"A!"
La U kinh hô một tiếng, cũng ngã theo xuống.
Đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng tiến lên, vỗ lên bàn tay đang nắm của Bùi Hải Thanh, Bùi Hải Thanh lập tức nới lỏng tay.
Đồng thời, Diệp Lăng nắm lấy tay của La U, không biết vô tình hay cố ý, bàn tay còn lại kia, vậy mà vừa lúc đặt lên ngực trái của La U.
"Thật là mềm..."
Trong lòng Diệp Lăng rung động, không sợ chết bóp nhẹ một chút.
Trước đó La U vì hoảng sợ nên không cảm thấy gì, nhưng lúc này cũng lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đỏ bừng.
"Lưu manh, vô sỉ!"
La U trừng mắt nhìn Diệp Lăng, ánh mắt kia như muốn giết người.
Diệp Lăng giang hai tay ra, hình như muốn nói:
"Tôi không cố ý!"
Bất kể như thế nào, sự thật vẫn là sự thật.
Hơn nữa La U cũng không quản Diệp Lăng thực sự có phải là cố ý hay không. Cô chỉ biết, Diệp Lăng chiếm tiện nghi của mình.
Ngực nhỏ đầy đặn, hoàn toàn chưa bị người nào chạm qua, La U quả thực muốn chặt đứt tay của Diệp Lăng.
"A! Đánh người rồi, tất cả mọi người mau xem, đánh người rồi!"
Bùi Hải Thanh đột nhiên che ngực, lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng này hình như rất đau.
Người này dù không bị đánh cũng sẽ giả bộ bị đánh đau.
"Tao đánh mày phải không?"
Diệp Lăng cười lạnh, đi tới trước mặt Bùi Hải Thanh hỏi.
"Nói nhảm, chính cậu đánh tôi! Ai nha, xương của tôi đều nát rồi, xương sườn của tôi cắm vào tim rồi!" Bùi Hải Thanh kêu thảm thiết.
Mới nãy người xung quanh đều cảm thấy hắn đáng thương, nhưng nghe hắn nói lời này đều cảm thấy tên này thật vô sỉ.
"Được."
Diệp Lăng gật đầu, nói:
"Mày muốn ăn đòn đúng không? Hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày."
"Ba!"
Vừa nói xong, Diệp Lăng đã tát lên mặt Bùi Hải Thanh.
Một cái tát này vang dội cực kỳ, lồng ngực của những người xung quanh đều nhảy lên một cái, thầm nghĩ nghe tiếng vang này khẳng định rất đau.
"Cảnh sát sắp tới rồi, cậu còn dám đánh?"
Bùi Hải Thanh bị cái tát này của Diệp Lăng trực tiếp đánh cho mông lung luôn.
"Ba!"
Diệp Lăng lại tát một cái nữa, đánh đến nổi biến khuôn mặt của Bùi Hải Thanh trở nên khác lạ.
"Mẹ nó!!"
Bùi Hải Thanh đau đến tê tâm liệt phê kêu.
"Ba!"
Diệp Lăng không nói hai lời, lại tát tới một cái.
Ngay sau dó, không đợi Bùi Hải Thanh nói, tiếng ba ba vang dội không ngừng.
Gương mặt của Bùi Hải Thanh, đã bị đánh hoàn toàn thành đầu heo, ngay cả sức kêu to cũng không có.
"Tao đánh người đúng không?"
Diệp Lăng lại hỏi.
"Không có, không có... là tôi tự mình đụng vào, không phải là anh đánh tôi."
Bùi Hải Thanh vội vàng nói.
Nếu nói nữa, sợ rằng cái đầu hôm nay cũng phải bị vỗ xuống mất.
"Câu này mới đúng là do người nói chứ."
Diệp Lăng đứng dậy, vừa im hơi lặng tiếng lấy điện thoại di động nhét vào trong túi quần.
Chẳng qua ba người bọn hắn cũng không rời đi, nếu như bây giờ bỏ đi coi như là làm sai bỏ chạy rồi.
10 phút sau, xe cảnh sát đến.
Mấy người cảnh sát tiến vào quán cà phê, đi đầu là một cô gái. Khuôn mặt, khí chất đều tuyệt mỹ cộng với tư thế oai hùng hiên ngang, nhất thời làm cho mọi người xung quanh nhìn đến ngây dại.
Nhất là ngực E cup đầy đặn kia, không biết có bao nhiêu người nhìn mà thèm.
"Là anh?"
Ninh Ngọc San khi nhìn thấy Diệp Lăng thì hơi sửng sờ.
Gương mặt của cô lập tức đỏ lên.
Thêm ngày hôm nay, hai người gặp mặt bốn lần, mà hai lần đã bị Diệp Lăng sờ soạng...
Thấy bộ dạng này của cô, Trần Nghiên ở phía sau lưng Diệp Lăng lập tức chọt chọt hắn, nhỏ giọng nói:
"Nhìn bộ dạng này, quan hệ của các người không cạn nha?"
Diệp Lăng nói:
"Ừ, đúng là rất sâu."
Ninh Ngọc San nghe nói thế, hai má lần thứ hai đỏ ửng.
Cô sao có thể không nghe ra Diệp Lăng đang nói bóng gió chứ?
Đây rõ là đang nói khe rãnh của mình rất sâu mà.
“Hỗn đản!'
Trong lòng của Ninh Ngọc San hung hăng mắng Diệp Lăng một câu.
"Cảnh sát, cảnh sát cứu mạng!"
Bùi Hải Thanh thấy cảnh sát tới, lập tức chìa cái đầu heo bò qua.
"Chú cảnh sát... chị..., các người còn không tới, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ bị đánh chết mất !"
Ninh Ngọc San nhíu mày, người này chắc là 30 tuổi đi? Còn gọi mình là chị?
"Chuyện gì xảy ra?"
Ninh Ngọc San hỏi.
"Là như vậy..."
Bùi Hải Thanh đại khái kể lại chuyện cũng thêm mắm dặm muối một lần, khóc lóc kể kể nói:
"Tôi chỉ nói một lời mà cậu ta liền đánh tôi, còn muốn uy hiếp đánh chết tôi. Nếu như các người đến chậm một chút, sợ rằng tôi đã không có cơ hội nói chuyện với các người rồi!"
"Là thế phải không?"
Ninh Ngọc San nhìn về phía Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhún vai, nói:
"Rõ ràng là không phải, hắn nói mời khách, sau đó tôi gọi cà phê hắn lại nói không mời còn phi lễ với bạn của tôi, mọi người đều có thể làm chứng."
Thấy Diệp Lăng nói vậy, người xung quanh lập tức cuối đầu xuống, ai cũng bận rộn, sợ dính vào rắc rối này.
"Ai, thế đạo hiện nay, lòng người thật..."
Diệp Lăng than thở.
"Chỉ có anh gây phiền phức cho tôi."
Ninh Ngọc San liếc mắt nhìn Diệp Lăng, sau đó nhìn Bùi Hải Thanh, nói:
"Không có chuyện gì chứ? Không có việc gì thì đi đến bệnh viện kiểm tra, coi thử có xảy ra vấn đề gì không."
"Cmn, sao các người không bắt hắn?"
Bùi Hải Thanh lập tức kêu lên.
Ninh Ngọc San nhíu mày:
"Cậu mắng ai đó?"
“Không có không có, tôi không mắng các người, nói sai nói sai..."
Bùi Hải Thanh phản ứng kịp, vừa nãy dưới sự tức giận đã chửi tục.
"Chị cảnh sát, tôi có chứng cứ!"
Diệp Lăng cười hì hì, cầm điện thoại ra, mở phần chức năng ghi âm.
"Tao có đánh mày sao?"
"Không có , không có... Là tôi tự đụng không phải do anh."
Lời của Diệp Lăng và lời của Bùi Hải Thanh lập tức từ trong điện thoại truyền ra.
Bùi Hải Thanh sửng sốt một chút, tức giận mắng to:
"Cmn, mày dám hố lão tử! Mới vừa rồi mày thu âm!!'
Diệp Lăng nhún vai, nói với Ninh Ngọc San:
"Nghe được rồi? Miệng bị như vậy có thể là do bị đánh sao? Đụng thành như vậy là nhẹ rồi."
Trần Nghiên và La U mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, thầm nghĩ lúc nào thì Diệp Lăng ghi âm?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất