Chương 64: La U nói thẳng.
"Vô liêm sỉ, lão tử giết mày!!"
Hai mắt của Bùi Hải Thanh đỏ lên, hận không thể ăn sống Diệp Lăng.
Hắn trực tiếp đứng dậy, nhào tới sau gáy của Diệp Lăng.
"Chị cảnh sát ơi, chị xem, cậu ta muốn đánh người!'
Diệp Lăng vội vàng né qua một bên, đồng thời giả bộ hoảng sợ nói.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, người xung quanh nhất thời đều lộ sự kinh bỉ.
Hình như ngươi vừa mới đánh người ta thành bộ dạng này. Bây giờ còn lộ ra bộ dạng hoảng sợ?
Thật biết giả bộ!
Ninh Ngọc San cũng có chút bất đắc dĩ, cô biết năng lực của Diệp Lăng.
Ngay cả trong đồn cảnh sát, đại đội được trang bị vũ trang cũng không thể làm gì ngươi. Không có súng ai có thể trị được ngươi?
Chẳng qua, Ninh Ngọc San cũng phất phất tay, nói:
"Vị tiên sinh này, ngài yên tĩnh một chút đi. Diệp tiên sinh đã cung cấp chứng cứ. Nếu ngài có thể xuất ra chứng cứ, chúng tôi sẽ phá án theo trình tự."
"Các người là cùng một giuộc! Thối lắm, cô đợi đó, lão tử muốn mạnh mẽ chơi cô!"
Bùi Hải Thanh sao lại không biết Diệp Lăng với Ninh Ngọc San có quen biết?
Nhưng mà, tất nhiên Bùi Hải Thanh đã hiểu lầm Ninh Ngọc San.
Quen biết thì quen biết, nhưng Ninh Ngọc San vẫn sẽ công bằng phá án.
Nhưng hắn cứ như vậy mắng cô, vậy không đúng...
Ninh Ngọc San cười lạnh hỏi:
"Anh mắng ai?"
"Đàn bà thối, tôi mắng cô đó, làm sao?"
Bùi Hải Thanh mắng to:
"Cảnh sát như cô thì giỏi lắm à? Chờ lão tử lấy ra 10 vạn đồng đập vào mặt cô, tôi xem cô ở trên giường kêu như thế nào!'
Sắc mắt Ninh Ngọc San triệt để lạnh xuống, không nói hai lời, phất tay nói:
"Mang đi!"
Phía sau cô lập tức có hai cảnh sát trẻ tiến lên, trực tiếp còng tay Bùi Hải Thanh.
"Các người có lệnh bắt sao? Dựa vào cái gì còng tay tôi?"
Bùi Hải Thanh kêu.
"Ba!"
Một cái tát vang dội tát lên mặt của Bùi Hải Thanh.
Lúc này đây không phải là Diệp Lăng mà là Ninh Ngọc San.
"Tôi là cảnh sát, tôi muốn còng người thì còng thôi. Nếu không phục thì về đồn cảnh sát mà báo cáo!"
Ninh Ngọc San lạnh giọng nói.
Diệp Lăng sợ tới ngây người, người phụ nữ còn có lúc khí phách như vậy?
Nhìn không ra nha!
Bùi Hải Thanh bị Ninh Ngọc San đánh cho có chút mờ mịch, nhưng mà cuối cùng cũng phản ứng lại.
Mình bị ngu sao, lại đối nghịch với cảnh sát?
Chính mình chỉ là một Tổng giám mà thôi, thật đúng là cho mình là nhân vật cấp ông chủ lớn có tiền lương hơn 10 vạn sao?
"Anh cẩn thận một chút, đừng gây chuyện nữa."
Ninh Ngọc San liếc mắt trừng Diệp Lăng, vừa muốn đi, chợt nhớ tới cái gì đó.
"Còn nữa, tối hôm nay 7 giờ, tôi ở nhà chờ anh."
Nói xong, Ninh Ngọc San hình như vẫn chưa hết tức giận, lại đá một cước vào mông của Bùi Hải Thanh. Lúc này mời rời khỏi quán.
Thẳng đến khi xe cảnh sát rời đi, Diệp Lăng bỗng hô lên:
"Mẹ nó, tên đó còn chưa tính tiền!!"
"Tôi tính tiền cho, coi như tôi mời khách."
Trần Nghiên cầm thẻ ra, nhìn Diệp Lăng từ trên xuống dưới, hỏi:
"Anh với người đẹp cảnh sát kia là quan hệ gì?"
"Không có quan hệ gì."
Diệp Lăng trả lời.
Trần Nghiên liếc nhìn Diệp Lăng:
"Chỉ biết gạt người, không có quan hệ cô ấy sẽ nói đêm này 7 giờ anh đến nhà cô ấy sao? Khẳng định là làm chuyện xấu!'
Diệp Lăng muốn giải thích, nhưng con ngươi đảo một vòng, cười nói với Trần Nghiên:
"Cô gái nhỏ, tôi có quan hệ gì với cô ấy thì cũng đâu liên quan đến cô?"
"Ai quan tâm, tôi... tôi mới không có!'
Trần Nghiên bĩu môi nói.
Nhớ tới đêm hôm đó mình bị cái người xấu này nhìn qua một lần, hai má Trần Nghiên có chút ửng đỏ.
Trần Nghiên là một cô gái rất bảo thủ, đã được gia đình giáo dục quá tốt đẹp, thậm chí còn ngốc hơn Lưu Xảo.
Cô cảm thấy, Diệp Lăng là người đàn ông đầu tiên xem qua thân thể của mình. Cho nên sẽ là người đàn ông của mình!
Chẳng qua, hiện tại quan hệ của hai người không có gì cả. Trần Nghiên cũng không tiện cứ như vậy nói ra, giống như là mình tự đưa tới cửa, không ai thèm muốn.
"Thật không nhìn ra, anh đánh nhau giỏi như vậy."
Lúc này La U nói một câu.
Diệp Lăng hếch mũi lên trời, rất kiêu ngạo nói;
"Lúc tôi chân chính động thủ, cô vẫn chưa thấy đâu."
"Hừ cũng chỉ một hai người thôi, nhiều hơn nữa chỉ sợ là đến lượt anh bị đánh."
Hiển nhiên La U không tin.
Nhưng mà Trần Nghiên có chút nhớ lại, lúc cô ở vũ trường Hoàng Triều, thế nhưng đã thấy một mình Diệp Lăng đánh bại mười mấy người.
Nhớ tới chuyện này, Trần Nghiên vội vàng nói:
"Được rồi, hôm nay tôi tìm anh tới, chủ yếu là muốn cảm ơn ân cứu mạng hôm ấy."
"Cô nói xem một cô gái yếu đuối như cô sao lại đến địa phương như thế để làm gì? Lẽ nào cũng là..."
Nói chưa xong, Diệp Lăng quan sát vóc người hoàn mỹ của Trần Nghiên.
Trần Nghiên lập tức đỏ mặt giải thích:
"Không... Tôi không...Không có..."
Mỗi khi cô gái này khẩn trương đều sẽ nói lắp.
Ngày đó ở trong bệnh viên, Trần Nghiên vất vả lắm mới giải thích rõ ràng với La U. Hơn nữa hai người bởi vì chuyện này mà trở thành bạn tốt.
"Tôi biết rồi, nhìn cô cũng không giống người như vậy, khẩn trương cái gì?"
Diệp Lăng trêu đùa nói.
"Đại hỗn đản!"
Trần Nghiên nhìn Diệp Lăng vậy mà đùa giỡn mình, hờn dỗi nói:
"Ngày đó tâm trạng tôi không tốt cho nên mới muốn phát tiết một chút, ai biết sẽ gặp chuyện như vậy.”
"Tại sao?"
"Không muốn nói với anh."
"..."
“Trong nhà Trần Nghiên đang thúc dục cưới, hình như cha mẹ cô ấy giới thiệu một phú nhị đại nào đó, đang nhiệt tình theo đuổi cô ấy."
La U bỗng nhiên nói:
Trần Nghiên lập tức nói:
"Chị U U, chị nói với anh ta làm gì !"
“Không nhìn ra anh ta có ý với em sao?"
La U cười nói.
Ánh mắt của Diệp Lăng đảo qua trên người La U, cười híp mắt nói:
"Cô không nhìn ra, tôi cũng có ý với cô sao?"
"Vậy anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, La U tôi không giống những người phụ nữ khác."
La U đỡ gọng kính màu tím, toàn thân tản ra khí chất mỹ nhân đô thị.
Mỗi người phụ nữ đều có một ưu điểm và khí chất, khí chất của La U cũng rất hấp dẫn Diệp Lăng.
"Cô càng mạnh mẽ, tôi lại càng muốn chinh phục."
Diệp Lăng nói giỡn.
"Thật không?"
La U quét mắt nhìn Diệp Lăng:
"Đàn ông mà tôi thích cũng không phải chỉ biết nói và đánh nhau. Anh tốt nhất trước tiên nên tìm một công việc ổn định rồi hãy nói."
"Ý của cô là, cô thích tiền, không thích người?'”
Diệp Lăng hỏi.
'Trước khi gặp được người đàn ông tôi thích thì tôi thích tiền."
La U rất trực tiếp.
Diệp Lăng không còn gì để nói nữa.
Nếu như là Lưu Phỉ, Diệp Lăng đã sớm tát vào cái miệng đang mở kia rồi, quản cô ta là đàn ông hay phụ nữ.
La U này vừa mở miệng đã trực tiếp như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có gì là sai.
Ngươi muốn theo đuổi, nhưng trước đó ngươi phải có tiền, không ai buộc ngươi theo đuổi.
Cũng không giống như người phụ nữ Lưu Phỉ kia. Yêu nhau 5 năm, Diệp Lăng tiền nhiệm không biết hi sinh bao nhiêu. Cuối cùng lại nói cho hắn biết, ngươi không có tiền, ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi.
Thật là ghê tởm!