Chương 76: Anh ấy chính là bạn trai của tôi!
Buổi trưa, Diệp Lăng tùy tiện làm một vài món lập đầy bao tử.
Mặc dù nói bây giờ Diệp Lăng là Hậu Thiên trung kỳ, một ngày hai ngày không ăn cơm cũng không có chuyện gì.
Nhưng Diệp Lăng thích ăn đồ ăn của Địa Cầu!
Đối lập với Tu Chân giới, Tiên Giới mà nói, dù cho chỉ là một chén mì cũng đều ăn ngon muốn chết.
Sau khi cơm nước xong, Diệp Lăng cầm toàn bộ ngọc bài tới. Trong đầu hắn hiện lên các loại phương pháp luyện chế ngọc phù.
Ngọc phù gia tốc, ngọc phù phòng ngự, ngọc phù công kích vân vân...
Rất nhiều rất nhiều.
Chẳng qua, những tên của ngọc phù này đều là tên chung, giống như trong ngọc phù công kích, thì chia ra ngũ hành, Phong Nhận ngọc phù, Phong Bão ngọc phù, Lôi Điện ngọc phù,...
Những... ngọc phù này, cũng phân làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
"Lấy thực lực Hậu Thiên trung kỳ của mình, chỉ có thể luyện chế loại ngọc phù hạ phẩm. Hơn nữa coi như có luyện chế ra, cũng chỉ là loại thấp nhất trong hạ phẩm ngũ hành ngọc phù..."
Trong lòng Diệp Lăng than nhẹ, nói như thế nào đi nữa, thực lực của bản thân quá thấp.
Nhưng mà may mắn là, nơi này là Địa Cầu, mặc dù là ngọc thấp nhất trong hạ phẩm ngọc phù, cũng có uy lực cực lớn.
"Lấy cường độ của những viên đạn trên Địa Cầu, một cái ngọc phù hạ phẩm cũng có thể ngăn cản. Nếu là ngọc phù trung phẩm dù là bom bạo tạc trên người đều không thành vấn đề gì!"
Luyện chế ngọc phù cũng không phải chuyện dễ dàng mà cần chân khí.
Tuy nói Diệp Lăng có kinh nghiệm to lớn không có gì sánh được, thế nhưng tu vi chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, chân khí quá ít.
Một buổi chiều, Diệp Lăng luyện chế được 50 mai ngọc phù, trong quá trình luyện chế ước chừng khôi phục 3 lần chân khí.
Trong 50 mai ngọc phù này, có 20 mai là Liệt Diễm ngọc phù, chính là một trong những loại Hỏa Hệ ngọc phù, có 10 mai ngọc phù phòng ngự, cùng với 10 mai ngọc phù bố trí Tụ Linh Trận.
10 mai cuối cùng chính là ngọc phù gia tốc.
Ngọc phù gia tốc này có thể trong vòng nửa giờ, làm cho tốc độ tự thân tăng gấp hai lần.
Đương nhiên, đây chẳng qua là loại thấp nhất trong Gia Tốc ngọc phù hạ phẩm. Hơi mạnh một chút, đều có thể tăng phúc 3 lần, 4 lần, thậm chí là 5 lần, thậm chí càng nhiều.
Chẳng qua hiện tại Diệp Lăng sử dụng những ngọc phù này, vậy cũng đủ rồi.
"Chỉ cần không phải vũ khí cấp bậc súng cối, đạn đối với mình không có tác dụng."
Diệp Lăng hài lòng suy nghĩ một hồi, nhìn thời gian, Lưu Xảo cũng nên xong việc rồi.
Trực tiếp lái xe đến trung tâm tài chính Hoàn Cầu, vừa vặn thấy Lưu Xảo từ văn phòng đi ra.
Vóc người hoàn mỹ, đồi núi úp mở, cùng với động tác và dáng dấp ngây thơ hồn nhiên, đúng là một loại phong cảnh tuyệt đẹp. Không ít ánh mắt bốn phía đều ngưng tụ trên người cô.
"Vợ, tan tầm rồi?"
Diệp Lăng cười nói.
Lưu Xảo liếc nhìn Diệp Lăng, cũng không nói gì thêm.
Rõ ràng cho thấy tối hôm qua hai người ngủ cùng một chỗ. Hơn nữa Diệp Lăng trị bệnh cho Lưu Viễn Đông, làm cho tình cảm của Lưu Xảo đối với Diệp Lăng tăng mạnh.
Sau khi lên xe, Diệp Lăng vừa muốn lái xe rời đi, thì chợt nghe ở cửa văn phòng truyền đến giọng nói cãi nhau.
"Hàn Thanh Tâm?"
Diệp Lăng nhíu nhíu mày, vừa nhìn vậy mà là Hàn Thanh Tâm.
Chỉ thấy là Hàn Thanh Tâm đang đứng ở cửa văn phòng, đứng đối diện cô là một người trẻ tuổi.
"Thì ra là hắn..."
Diệp Lăng nhất thời lộ ra nụ cười nhạt.
Người trẻ tuổi này chính là phú nhị đại Trần Hoành kia.
Trần Hoành lôi kéo cánh tay của Hàn Thanh Tâm, Hàn Thanh Tâm nỗ lực rút tay ra, lại không thoát nổi khí lực của Trần Hoành.
Người xung quanh đều đang nhìn, nhưng không có người nào dám đến ngăn cản, dù cho là những người bảo vệ cũng làm như không thấy.
Chuyện cười, mắt thường đều có thể thấy, Trần Hoành đang lái Ferrari số lượng có hạn, chí ít cũng 400 vạn!
Người như thế những bảo vệ kia sao dám đắc tội?
"Lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân?”
Giọng nói của Lưu Xảo mang theo mùi giấm chua từ phía sau truyền đến.
Diệp Lăng xấu hổ cười, hắn thật đúng là dự định xuống xe.
Nhưng mà Lưu Xảo vừa nói vậy, chân của Diệp Lăng vừa mới bước ra đã dừng ở giữa không trung, hạ xuống cũng không được, mà thu vào cũng không xong.
"Em nói giỡn thôi!"
Lưu Xảo xì một tiếng cười nói:
"Phần công việc này là do Hàn Thanh Tâm tìm cho em, chúng ta há có thể thấy chết mà không cứu?"
Diệp Lăng thở phào nhẹ nhõm cau mày hỏi:
"Chuyện này là sao?"
"Người này tên là Trần Hoành, từ buổi sáng đến chỗ chúng em đến bây giờ, hình như muốn nói chuyện với Hàn Thanh Tâm, nhưng Hàn Thanh Tâm không muốn, liền biến thành như vậy."
Lưu Xảo thúc giục nói:
"Ai nha, anh đừng có ngẩn người, nhanh đi qua nhìn một chút, cánh tay trái của Thanh Tâm đều sắp bị tên kia kéo đến bầm tím rồi."
"Em ở chỗ này chờ anh."
Diệp Lăng nói xong, trực tiếp xuống xe.
"Trần Hoành, anh xong chưa?"
Rất xa, chợt nghe giọng nói mang theo tức giận của Hàn Thanh Tâm truyền đến.
"Tôi không phải đã đang nói với anh sao? Tôi không muốn tham gia đua xe ngầm, cũng không có kỹ thuật đó, anh còn muốn như thế nào?"
"Thanh Tâm, anh hiểu ý của em, anh cũng không cho em dự thi, chỉ muốn em ngồi lên xe của anh, làm cô gái trên xe đua của anh."
Trần Hoành nói.
Hàn Thanh Tâm cười lạnh nói:
"Cô gái xe đua? Trần Hoành, anh nghĩ rằng tôi không biết cô gái xe đua là có ý gì sao? Tôi cũng không phải là tình nhân của anh, cũng không phải là bạn gái của anh, càng không phải là vợ của anh. Hai ta không có chút quan hệ nào, tôi dựa vào cái gì phải đi làm cô gái xe đua của anh?"
"Thanh Tâm, em biết anh vẫn luôn thích em, hơn nữa cha của anh chuẩn bị xin cưới với cha em. Hai chúng ta ở cùng một chỗ là chuyện sớm hay muộn, em cần gì phải vậy?"
Trong mắt của Trần Hoành chợt lóe một tia tối tăm.
"Anh buông tôi ra."
Hàn Thanh Tâm quát.
Nhưng Trần Hoành không buông tha, hơn nữa còn hô lên với người xung quanh:
"Nhìn cái gì? Chưa thấy vợ chồng son cãi nhau sao? Đều cút cho tôi!"
Trong lòng những người này đều là khinh bỉ, nhưng cũng không dám nói gì.
Đúng lúc này, Hàn Thanh Tâm chợt thấy được khuôn mặt lười nhác, chính là Diệp Lăng đang đi tới.
Hàn Thanh Tâm lập tức nói :
"Trần Hoành, coi như cha tôi đồng ý tôi cũng sẽ không gả cho anh! Bởi vì tôi đã có bạn trai."
"A?"
Trần Hoành hiển nhiên không tin, cười lạnh nói:
"Vậy em nói thể xem, bạn trai của em là ai? Anh muốn nhìn xem, ai dám dành phụ nữ cùng Trần Hoành anh."
"Đừng tự luyến, bạn trai tôi mạnh hơn anh rất nhiều!"
Hàn Thanh Tâm hừ lạnh nói.
"Vậy em nói xem, bạn trai em là ai? Lão tử lập tức phế đi hắn!"
"Chính là anh ấy !"
Ngón tay Hàn Thanh Tâm bỗng nhiên chỉ về phía Diệp Lăng, nói:
"Bạn trai tôi chính là anh ấy, cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, cái gì cũng mạnh hơn anh!"
Nghe nói như thế, Diệp Lăng thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
Tôi khi nào thành bạn trai của cô?
Không nghĩ tới thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, chuyện đầu tiên bị nha đầu này coi thành bia chắn.
Trần Hoàng nhìn theo ngón tay của Hàn Thanh Tâm, nhìn Diệp Lăng có chút quen mắt.
Nhíu nhíu mày, Trần Hoành chợt nhớ tới, đây không phải là cái tên bị xe đụng rồi không may bị sét đánh sao.
Lúc đó khuôn mặt của Diệp Lăng đều bị đánh biến thành cháy đen, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Hoành không nhận ra cũng đúng.
"Là thằng xui xẻo này?"
Trần Hoành cười ha ha:
“Thanh Tâm, em đang nói giỡn với anh sao, tên này cũng có tư cách làm bạn trai của em? Quả thật là cười chết anh!"