Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 77: Một câu nói, một cái tát.

Chương 77: Một câu nói, một cái tát.


"Sao lại không có tư cách?"
Diệp Lăng không thích nghe lời này, trực tiếp đi tới, ôm eo mảnh khảnh không chút thịt thừa của Hàn Thanh Tâm .
"Anh nghĩ tôi không giống bạn trai của cô ấy? Hiện tại thì sao?"
Diệp Lăng khiêu khích nói.
Hàn Thanh Tâm bị Diệp Lăng ôm như thế, hai má nhất thời ửng đỏ.
Mất chốt chính là, tên hỗn đản này thành thành thật thật ôm là được rồi, lại vẫn...
Hắn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng nắn bóp!
Thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn a!
Thật đáng buồn chính là, nhịn không được, cũng phải nhịn...
Hiện tại Hàn Thanh Tâm nóng lòng muốn thoát khỏi sự dây dưa của Trần Hoành, lại nghĩ đến Diệp Lăng có thể đánh như vậy. Vậy nên mới có thể lấy Diệp Lăng làm bia chắn.
Thế nhưng, Hàn Thanh Tâm không ngờ, tên hỗn đản này vậy mà còn vô sỉ như vậy!
Giúp một chuyện thì có thể chết sao, cần phải chiếm chút tiện nghi? Tên keo kiệt!
"Đây là phí cô lấy tôi làm bia chắn."
Diệp Lăng nói xong với Trần Hoành, lại nhẹ nhàng nói bên tai của Hàn Thanh Tâm.
Hơi thở đàn ông quanh quẩn bên vành tai tinh xảo, Hàn Thanh Tâm không khỏi cảm giác mặt mình lại đỏ nữa rồi.
Không biết vì sao, Hàn Thanh Tâm chợt nhớ ngày đó ở trong phòng của Diệp Lăng, thấy cả người Diệp Lăng trần như nhộng.
Nhất là cái to lớn kia...
"Vô liêm sỉ! Buông cô ấy ra!"
Trần Hoành nhìn thấy Diệp Lăng dám ôm Hàn Thanh Tâm, hai mắt nhất thời ngập tràn lửa giận.
"Tôi là bạn trai của cô ấy, tôi làm vậy thì như thế nào, tôi không chỉ ôm cô ấy, tôi còn muốn hôn cô ấy, anh xem."
Nói xong, Diệp Lăng tới gần khuôn mặt của Hàn Thanh Tâm.
Hàn Thanh Tâm thật sự muốn cởi giày cao gót ra, dùng gót nhọn 8 cm, ngăn chặn cái miệng của Diệp Lăng!
Tên hỗn đản này, ôm mình coi như xong đi, còn muốn mượn cơ hội này hôn mình?
Nằm mơ!
Nhưng mà không chờ Hàn Thanh Tâm né tránh, Trần Hoành đã trực tiếp vọt tới.
"Tao bảo mày buông cô ấy ra!"
Trần Hoành nói, chạy lại đối diện với Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười lạnh, ôm Hàn Thanh Tâm thản nhiên nói:
"Thế nào, anh còn muốn đánh nhau?"
"Chỉ bằng loại nghèo kiết hủ lậu như mày, cũng xứng đánh với tao?"
Trần Hoành cả giận nói:
"Lão tử sợ dơ tay mình!"
"Vậy thì tạm biệt."
Diệp Lăng phất phất tay.
"ĐMM, thằng nhãi con, tao thấy mày đang tìm chết!'
Trần Hoành chỉ vào Diệp Lăng mắng.
Bước chân của Diệp Lăng dừng lại, bỗng nhiên xoay đầu, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
"Anh lặp lại lần nữa cho tôi?"
Nghe nói như thế, thân thể của Trần Hoành run lên.
Bị Diệp Lăng nhìn chằm chằm như vậy, giống như bị một con sói nhìn chằm chằm, trong lòng Trần Hoành vậy mà dâng lên một cảm giác sợ hãi.
"Đừng có tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn là ngon, nếu tôi muốn đừng nói là anh, ngay cả cha anh tôi cũng có thể đánh, anh có tin không?"
Diệp Lăng thản nhiên nói.
"Khoác lác vừa thôi. Cha tao chính là Chủ tịch của tập đoàn Đông Mạnh, giá trị con người mấy trăm triệu. Chỉ bằngthằng nghèo kiết hủ lậu như mày cũng muốn đấu vơi taoo? Tao tùy tiện lấy ra một chút tiền cũng có thể đập chết mày!”
Trần Hoành hừ lạnh nói.
"Phải không?"
Diệp Lăng liếc mắt nhìn Trần Hoành nói:
"Nói như vậy, tôi đây phải ở nhà thật tốt chờ tiền từ trên trời rơi xuống rồi. Nhưng mà tôi nói cho anh một tiếng, đừng tưởng rằng có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm, có vài người, anh đắc tội không nổi đâu."
Nói xong Diệp Lăng liền muốn rời đi.
Nhưng không như ý muốn, Trần Hoành vậy mà chạy tới, chắn trước mặt hai người.
"Mày cút thì được, Thanh Tâm không thể đi theo mày. Còn có, mày tốt nhất nên lập tức buông Thanh Tâm ra. Nếu không, hậu quả không phải mày có thể thừa nhận được."
"Tôi muốn đi cùng người nào còn cần anh quản?"
Hàn Thanh Tâm thở phì phò nói một câu, bỗng nhiên ôm hông Diệp Lăng, như chim nhỏ nép vào người.
"Thấy chưa? Anh ấy chính là bạn trai của Hàn Thanh Tâm tôi, anh ở trong mắt tôi không là cái thá gì."
Sắc mặt Trần Hoành lập tức trở nên dữ tợn, chỉ vào Hàn Thanh Tâm nói:
"Em... em thực sự muốn ở cùng một chỗ với tên nghèo này sao?"
"Nhà tôi có tiền, tôi không quan tâm anh ấy có tiền hay không!"
Hàn Thanh Tâm nói cực khí phách, làm Trần Hoành tức giận thiếu chút nữa phun ngụm máu ra ngoài.
"Phụ nữ Trần Hoành anh muốn, không có không được!"
Trần Hoành bỗng nhiên vươn hai tay ra, che trước mặt của Diệp Lăng cười lạnh nói:
‘Mày không phải là hộ hoa sứ giả sao? Được, ngày hôm nay lão tử đứng ở chỗ này, con mẹ nó nếu như mày dám đụng tao một chút, tao sẽ giết chết mày!"
"Bốp!"
Lời Trần Hoành vừa hạ xuống, Diệp Lăng đã tát lên cái miệng rộng kia.
"Anh nói chuyện với ai thế?"
Diệp Lăng không đợi Trần Hoành phản ứng, liền bốp bốp tát qua, triệt để đánh cho Trần Hoành không biết gì.
"Tao không muốn đánh mày mày, mà mày muốn bị đánh đúng không?"
"ĐMM, mày thật dám đánh tao?!"
Trần Hoành lửa giận ngút trời.
"Thịch!"
Một thanh âm nữa lại vang lên, Diệp Lăng đá một cước qua, Trần Hoành trực tiếp ngã xuống đất, lăn vài vòng.
Buông Hàn Thanh Tâm ra, Diệp Lăng đi tới trước mặt Trần Hoành, nắm lấy cổ áo của hắn, chậm rãi nói:
"Mày chửi tao một lần nữa xem?"
"Tao ĐM..."
Lửa giận của Trần Hoành quả thực đang thiêu đốt hừng hực, đâu quản cái gì, lúc này mắng lên.
"Bốp!"
Thế nhưng, không đợi Trần Hoành mắng xong, Diệp Lăng đã lại tát lên mặt hắn.
"Mắng nữa?"
"Diệp Lăng mày chờ cho tao, lão tử sẽ tìm người đánh mày..."
"Bốp!"
"Mẹ mày..."
"Bốp!"
Mỗi khi Trần Hoành mở miệng, Diệp Lăng liền tát một cái qua.
Lúc này, gương mặt tuấn tú của Trần Hoành đã hoàn toàn sưng thành đầu heo, khóe miệng còn chảy ra không ít máu.
Hàn Thanh Tâm trợn to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngẩn cả người.
Người này... ra tay cũng quá độc đi?
Mặc dù biết Diệp Lăng có thể đánh nhau, thế nhưng không nghĩ tới Diệp Lăng có thể ác như vậy, căn bản không nói nên lời.
Mất chốt chính là, bị đánh chính là Trần Hoành, công tử của tập đoàn Đông Mạnh, không thể so sánh với những người bảo vệ kia.
Lấy tính cách không bao giờ chịu thua thiệt của Trần Hoành, Hàn Thanh Tâm biết, Diệp Lăng rốt cuộc gây phiền phức lớn rồi.
"Diệp Lăng, đừng đánh..."
Hàn Thanh Tâm kéo Diệp Lăng, lại bị Diệp Lăng trực tiếp đẩy ra.
"Lão tử hôm nay chính là muốn hắn biết, cái gì gọi là giáo dưỡng, cái gì gọi là trời cao đất rộng, cái gì gọi là làm người phải tự mình hiểu mình!"
"Được, được..."
Sắc mặt của Trần Hoành rất âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lăng, cắn răng nói:
"Ngày hôm nay nếu mày có thể giết tao, tao liền... A!"
Lời còn chưa nói hết, cơ thể của Trần Hoành, bỗng nhiên bị Diệp Lăng nhấc lên.
"Xe này là của mày đúng không?"
Diệp Lăng nhìn Ferrari màu xanh da trời đậu ở chỗ này, xách Trần Hoành lên, vô số người trợn to mắt nhìn Trần Hoành bịch một tiếng bị quăng qua.
"Rầm!"
Ferrari nhất thời hung hắn chấn động, kính chắn gió phía trước hoàn toàn bể nát, đèn xe cũng chớp chớp ánh sáng, còi báo động của ô tô liên tục kêu lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất