Chương 168: Phò Mã Gia Năm Đó
Vài tên tráng hán nhất thời ngẩn ngơ, khó có thể tin, phía bên mình còn chưa nói gì, hai tên thư sinh này lại mở miệng mắng?
Thư sinh bây giờ đều điên hết rồi sao? Muốn chết hả?
Lúc này, vài tên tráng hán tức giận lên.
Một người trong đó đứng bật dậy, mắng to một câu "Vương bát đản, muốn chết", một bàn tay lớn liền mạnh vả tới mặt một tên thư sinh trong đó.
"Đùng!"
Tên thư sinh của Minh Thánh thư viện bối rối, hiển nhiên không nghĩ tới tráng hán này ra tay nhanh như vậy, làm cho y không kịp né tránh.
Đồng thời thanh âm vang dội của cái tát này cũng trong nháy mắt kinh động tất cả mọi người trong quán trà.
Ở này trong quán trà, người đọc sách vô số, rất nhiều người cũng nhận ra mấy tên thư sinh Minh Thánh thư viện này, thấy bọn họ có người bị đánh, nhất thời liền sững sờ.
- Trời ạ! Người của Minh Thánh thư viện bị đánh!
- Ngạo tào, đây chính là chuyện lớn đó.
- Ha ha, lần này mặt bọn họ bị mất rồi. Minh Thánh thư viện, học phủ cao nhất của Hỏa Nguyên Quốc chúng ta, còn được xưng là tinh anh hội tụ, kết quả ở trên đường bị người ta đánh, phốc.
- Ha ha, ngẫm lại quả thật quá buồn cười.
... Đông đảo người đọc sách cũng không nhịn được che miệng cười trộm, cười trên sự đau khổ của người khác.
Cũng có người cau mày, dù sao mọi người đều là người đọc sách, bị mấy tên mãng phu bắt nạt như vậy, không giúp đỡ tựa hồ không hay lắm.
Lúc này, có mấy thư sinh đứng bật dậy, nổi giận nói:
- Mấy tên mãng phu các ngươi, ban ngày ban mặt dám làm ác, trong mắt có còn vương pháp hay không?
- Vương con mẹ ngươi, là tiểu tử này mắng chúng ta trước.
Tráng hán nổi giận mắng.
Mọi người nhất thời không biết nói gì, kể cả vài tên học sinh Minh Thánh thư viện cũng tỏ vẻ tức giận bất bình.
Dựa vào cái gì. Vừa nãy bạch y tiểu tử kia không phải cũng mắng các ngươi sao, các ngươi còn cười ngốc như vậy, bây giờ làm sao liền không thể mắng? Nói rõ là bắt nạt người.
- Làm sao có lí đó, ta liều mạng với các ngươi!
Vài tên học sinh Minh Thánh thư viện tức giận, lúc này bấm ra pháp quyết, bay thẳng đến tráng hán đánh tới.
- Ah, đám người các ngươi thực sự là coi trời bằng vung, đến đây. Lão tử một quyền đánh chết các ngươi.
Vài tên tráng hán cũng giận dữ, bấm pháp quyết ứng chiến.
Ầm!
Pháp quyết xông tới, máu tươi bắn tung toé!
Hai phe nhân mã va chạm vào nhau, ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, đánh càng ngày càng hung...
...
Mà kẻ cầm đầu của cuộc nháo kịch này là Từ Khuyết, lúc này lại tiến vào Hoàng thành, đang ngồi ở một gian tửu lâu xa hoa, ăn không còn biết trời đâu đất.
Đường Liễu Phong ngồi ở đối diện Từ Khuyết, nhìn một đống lớn món ăn trên bàn, tỏ rõ vẻ khổ sở nói:
- Lý... Lý huynh, lúc nữa có thể cho tại hạ mượn một chút linh thạch hay không?
- Không thể!
Từ Khuyết cầm lấy một cái đùi gà, không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Đường Liễu Phong nhất thời cười khổ:
- Lý huynh, linh thạch trên người tại hạ, có lẽ không đủ trả tiền bữa cơm này...
"..."
Từ Khuyết nhíu mày, thấy Đường Liễu Phong này nhìn qua rất là nghèo túng, ngược lại cũng không thật ép người ta mời khách, lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, bữa cơm này ta mời, ngươi yên tâm ăn đi.
- Chuyện này không được, đại trượng phu đã nói là làm, nếu như tại hạ đánh cuộc thua thì phải mời khách.
Đường Liễu Phong nghiêm túc nói, hiển nhiên y là một người có khí tiết rất cao.
Từ Khuyết trợn tròn mắt:
- Vậy cứ như thế đi, ta giúp ngươi thanh toán tiền bữa cơm này, sau đó ngươi đáp ứng với ta hai yêu cầu. Thứ nhất, nói cho ta biết công chúa chiêu phò mã là chuyện như thế nào.
- Ồ?
Đường Liễu Phong nhất thời ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lẽ nào Lý huynh không biết Viêm Dương công chúa chiêu phò mã? Vậy ngươi đến Hoàng thành là...
- Đừng nói nhảm, mau mau nói, nếu không tiền bữa cơm này ngươi tự nghĩ biện pháp đi.
Từ Khuyết trừng mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ còn phải nói cho ngươi biết, ca đến Hoàng thành là vì trộm mộ thuận tiện đánh chết Hỏa Hoàng?
- Ây... Kỳ thực việc này rất nhiều người đều biết, Viêm Dương công chúa sáu năm trước cũng đã có phò mã, nhưng quãng thời gian trước Hỏa Hoàng chiêu cáo thiên hạ, phò mã kia trời sinh thể chất yếu ớt, hơn nữa còn liệt dương, không có cách nào cùng công chúa hành phòng, một năm trước đã bị bệnh tạ thế rồi.
- Cái gì?
Từ Khuyết lúc này vỗ bàn đứng dậy, tỏ rõ vẻ phẫn nộ.
Thực sự là xem ta như chó, cẩu Hoàng Đế vô liêm sỉ này thật là mẹ nó độc. Cùng người trong thiên hạ nói ta chết rồi cũng thôi đi, lại còn phỉ báng ta bệnh liệt dương? Ta hồi trước rõ ràng mới đem thân thể con gái ngươi lại phá một lần.
- Lý huynh, ngươi... ngươi làm sao thế?
Đường Liễu Phong bị Từ Khuyết bất thình lình tức giận làm sợ hết hồn, rất nhiều người trong khách sạn cũng đều đưa mắt đầu lại đây.
Từ Khuyết thở sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng, lại ngồi vào chỗ cũ, lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì. Ngươi nói tiếp.
Nhưng mà, trên mặt hắn vẫn tràn ngập phẫn nộ cùng sát ý như cũ.
Trong lòng Đường Liễu Phong rùng mình, không thể làm gì khác hơn là đè thấp âm thanh tiếp tục nói:
- Phò mã đã chết, Viêm Dương công chúa vẫn là hoàn bích chi thân, thêm vào năm nay là tam đại tông phái của ngũ quốc rộng rãi thu đệ tử, trăm năm một lần, vì thế Hỏa Hoàng đã muốn mượn cơ hội lần này, chọn một vị phò mã cho Viêm Dương công chúa.
- Ha ha, bọn họ lại muốn tìm một thiên tài đi làm phò mã sao...
Từ Khuyết cười lạnh nói.
Đường Liễu Phong ngẩn ra, tỏ rõ vẻ nghi hoặc:
- Lý huynh vì sao nói lại? Lẽ nào phò mã năm đó, cũng là một vị thiên kiêu hay sao?
- Đó là đương nhiên, phò mã năm đó là người kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa dưới khố hùng phong uy vũ, tuyệt không giống như Hỏa Hoàng nói trời sinh liệt dương như vậy.
Từ Khuyết một lời không hợp liền bắt đầu thổi bay, nói năng chắc chắn.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Đường Liễu Phong khiến cho y biến sắc, đột nhiên ôm bộ ngực mình, thân thể hơi lùi ra sau, cảnh giác nói:
- Lý... Lý huynh, sao ngươi biết phò mã kia không phải bị liệt dương?
- CMN, vẻ mặt cùng ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Đường đường người đọc sách, tư tưởng làm sao có thể dơ bẩn như thế? Ta biết hắn không phải liệt dương, là bởi vì phò mã năm đó đã tững hỗn ở Tạc Thiên Bang chúng ta, ta có quen biết với hắn, đã từng nhìn thấy hắn cùng cloại mỹ nhân đêm đêm sướng ca.
- Tạc Thiên Bang? Còn có loại bang phái này?
Đường Liễu Phong nghi hoặc nhăn mày lại, chợt lại bừng tỉngật gù:
- Ta rõ ràng rồi, có thể chính là vị phò mã năm đó kia phóng túng quá độ, dẫn đến thể chất suy yếu, cho nên mới tạ thế rồi.
"..." Khóe miệng Từ Khuyết co lại, tiếp tục vùi đầu dùng bữa, lười lại nói chuyện với tên Đường Liễu Phong này.
Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc, nếu Hỏa Hoàng tuyên bố phò mã đã chết, nếu như lúc này mình nhảy ra trước mặt người trong thiên hạ, chẳng phải là có thể mạnh mẽ đánh mặt Hỏa Hoàng? Khà khà, chủ ý này tựa hồ không tệ.
Khóe miệng Từ Khuyết đột nhiên kéo lên một vệt cười lạnh.
Đường Liễu Phong cũng không nói thêm, cúi đầu yên lặng dùng bữa, kết quả ăn được một nửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn hướng về Từ Khuyết nói:
- Đúng rồi Lý huynh, ngươi còn chưa nói yêu cầu thứ hai.
- Yêu cầu thứ hai à? Tùy tiện đi.
Từ Khuyết vừa nãy cũng chính là tùy tiện nói một chút, căn bản là chưa nghĩ ra muốn nói tới yêu cầu gì.
Thế nhưng Đường Liễu Phong không chịu, khí tiết mười phần nói:
- Lý huynh, chuyện này không thể được, chuyện ta đã đáp ứng, nhất định phải làm được, ngươi còn có yêu cầu gì cứ việc nói.
"..."
Từ Khuyết trợn tròn mắt không nói gì, nói ra:
- Được thôi, vậy ngươi liền đổi cái tên.
- Đổi tên?
Đường Liễu Phong ngẩn ngơ.
- Đúng, đổi tên.
Từ Khuyết gật đầu, cầm lấy chén nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
- Liền đổi thành —— Đường Bá Hổ!