Chương 170: Ngươi Lại Cầm Ô?
- Tiếng chiêng vang lên ở biệt uyển của Nhã phu nhân?
- CMN, lại có người muốn vượt ải hay sao?
- Mau đi xem một chút, từ một năm trước lúc Mạc công tử của Minh Thánh thư viện thất bại, liền không ai lại dám xông qua ải.
- Mạc công tử là một trong tứ đại tài tử của Minh Thánh thư viện nha, một năm trước vấn đề thứ ba y chỉ kém hai hơi thở liền có thể đáp ra, thực sự quá đáng tiếc.
- Lần này đến tột cùng sẽ là ai đến vượt ải đây, chẳng lẽ là người đứng đầu tứ đại tài tử của Minh Thánh thư viện, Triệu công tử?
- Vô cùng có khả năng, dù sao hôm nay Viêm Dương công chúa có thể sẽ đến yến hội, có người nói hôm nay tứ đại tài tử của Minh Thánh thư viện cũng sẽ tụ hội nơi này.
- Oa, đây chính là cảnh tượng hoành tráng khó gặp nha.
- Mau mau đi xem một chút...
Bốn phía Đại Minh Hồ, vô số học sinh đều bị kinh động nhìn lại, ánh mắt đều tụ tập đến cửa biệt uyển.
Đối với đám học sinh chuyên xuyên tạc văn chương mà nói, có thể kiến thức một vị đại tài tử xông quan, đó là chuyện còn đặc sắc hơn cảnh tượng cường giả chiến đấu.
Mà lúc này, Từ Khuyết bởi vì bị tiếng chiêng đột nhiên vang lên làm sợ hết hồn, giương mắt nhìn tên thư đồng gõ la kia.
Thư đồng bị hắn trợn lên nhìn không hiểu ra sao, cảm thấy lưng mơ hồ phát lạnh, vội vàng xoay người chạy vào bên trong biệt uyển.
Đường Liễu Phong cảm thụ ánh mắt bốn phía tụ tập đến, thân thể không khỏi co rụt lại, có chút khiếp nhược.
Y cảm giác ngày hôm nay mình thật giống như là trên thuyền giặc, vốn là chỉ muốn xếp hàng, cầm kim thiếp đi vào, lại tìm một cái góc ngồi xuống tùy tiện ăn một chút đồ vật, chờ đến khi tiệc rượu kết thúc, liền coi như là hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao cho.
Dù sao danh tiếng của Đông Thành thư viện bọn họ cũng không tốt lắm, có thể biết điều thêm chút nào liền tận lực biết điều thêm chút đó.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, tiếng chiêng vừa vang, y coi như muốn tránh, cũng không có chỗ có thể trốn.
Đường Liễu Phong liền đứng tại chỗ như thế, ánh mắt ai oán nhìn Từ Khuyết, trong lòng quả thực khóc không ra nước mắt. Vốn là lúc đầu thật là cao hứng, nhưng vì sao lại nói câu như thế? Đột nhiên liền nói muốn tới vượt ải...
Từ Khuyết hồn nhiên không biết, bình chân như vại đứng ở cửa biệt uyển, nghênh tiếp ánh mắt của mọi người, thỉnh thoảng bày ra một bộ dáng dấp cao nhân, thâm trầm ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Âm thanh thông báo của hệ thống liên tiếp vang lên trong đầu, điểm Trang Bức tiếp tục tăng lên không ngừng.
- Vị công tử này, xin bắt đầu đi.
Lúc này, nữ thư đồng mở miệng nói.
- Được.
Từ Khuyết gật đầu đáp, sắc mặt nghiêm túc, long hành hổ bộ, khí thế bàng bạc hướng cái biển gỗ che vải đỏ kia.
Đồng thời, cũng gọi ra hệ thống, chuẩn bị dối trá.
Mọi người ở đây nhìn thấy Từ Khuyết lên sân khấu, nhất thời ngạc nhiên.
- Ồ? Làm sao lại là bạch y thiểu niên kia xông quan?
- Người này lạ mặt như vậy, không giống như là người trong Hoàng thành ta.
- Mau nhìn, hắn lại đi cùng người của Đông Thành thư viện.
- Ha ha ha, không thể nào, lẽ nào là học sinh của Đông Thành thư viện? Chỉ bằng bọn họ cũng có lá gan đến xông đề quan ở biệt uyển của Nhã phu nhân?
- Thực sự là không biết trời cao đất rộng, Đông Thành thư viện lấy tư cách từ đâu?
- Sẽ không phải là bởi vì Đông Thành thư viện bọn họ chưa lấy được kim thiếp của Nhã phu nhân, cho nên mới chạy tới vượt ải chứ?
- Ha ha ha, việc này cũng vô cùng có khả năng.
Rất nhiều người kinh ngạc đi qua, đều cười to lên, cho rằng đây là một trò khôi hài, một tiểu bối vô danh chạy đến gây chú ý của người khác, hấp dẫn nhãn cầu thôi.
Có người tỏ rõ vẻ thất vọng thở dài, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, nguyên bản còn tưởng rằng là một vị đại tài tử chuẩn bị xông đề quan chứ.
- Khó lắm, ngay cả Mạc công tử một trong tứ đại tài tử đều thất bại, chỉ sợ trong Hoàng thành sẽ không có người có thể xông qua đề quan này.
- Xác thực như thế, dù sao vất vả không có kết quả tốt, không xông qua được sẽ bị người cười.
- Không nhất định, ví dụ như vị bạch y thiếu niên này, biết rõ không xông qua được, nhưng còn vượt khó tiến lên, chúng ta hẳn nên hướng về hắn học tập, ha ha ha...
Nói xong lời cuối cùng, bên cạnh Đại Minh Hồ lại liên tiếp vang lên tiếng cười vang.
Đầu của Đường Liễu Phong cũng cúi càng thấp hơn, giống như rất muốn tìm cái lỗ để chui vào, căn bản không dám gặp người.
Từ Khuyết lại ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước một đều đi rất tự tin, tỏa ra phong thái, tỏa ra bức cách.
Sải bước vượt đến trước biển gỗ, tay hướng về vải đỏ, kéo một cái.
"Bạch!"
Vải đỏ nhất thời bị hắn xốc lên, bay về phía không trung, chậm rãi hạ xuống.
Toàn bộ hành động nước chảy mây trôi, không có chút chần chờ nào.
Mà theo vải đỏ bị xốc lên, mọi người ở đây cũng đều ngưng cười, ánh mắt đều nhìn đến cái biển gỗ này, mặt trên thình lình viết vài hàng chữ màu vàng.
Từ Khuyết đọc nhanh như gió, một chút liền quét xong, còn chưa kịp hỏi hệ thống, mình trước hết đã vui phát hỏng rồi.
Trời ơi, đề thi này, quá đơn giản vậy?
- Nếu một người ăn một bát cơm, cần một phút. Như vậy, tám người ăn 8 bát cơm, cần bao nhiêu thời gian?
Trời ơi không phải là suy nghĩ đột nhiên thay đổi sao? Chỉ bằng một chút vấn đề này cũng muốn làm khó ca? Nực cười!
Từ Khuyết lướt qua đề mục một chút, trực tiếp liền rõ ràng đáp án.
Thế nhưng, trong mắt của mọi người, loại xông đề quan này khó không phải là vấn đề bản thân, mà là năng lực phản ứng.
Từ trong nháy mắt vải đỏ bị vạch trần, lại tới thấy rõ vấn đề, liền mất thời gian hai cái hô hấp, mà thời gian đáp đề, phải hoàn thành ở bên trong thời gian mười cái hô hấp.
Vì thế, những vấn đề này rất nhiều người đều có thể đáp được, nhưng sau khi có hạn chế thời gian 10 hơi thở, độ khó liền đề cao thật lớn, thử thách chính là năng lực phản ứng cùng nhanh trí.
- Ồ, vấn đề này... Ta biết!
- Ha ha, ta cũng biết! Một bát cơm một phút, 8 bát cơm chính là 8 phút, hiển nhiên là muốn thử thách năng lực cộng trừ của chúng ta.
- Quá đơn giản, sớm biết thế ta cũng đi xông một lần.
- Không, các ngươi đều sai rồi, vấn đề này là một cái bẫy, 8 phút cố nhiên không sai, nhưng các ngươi đều sơ sẩy, 8 phút là bằng một thời thần, vì thế đề này nếu như điền 8 phút, chỉ sợ cũng sai, phải điền một thời thần.
- CMN, hóa ra là như vậy.
- Nhã phu nhân ra đề, quả nhiên không đơn giản.
Mọi người thấy đề mục xong, trong mấy hơi thở liền có đáp án, một thời thần.
- Công tử, thời gian 10 hơi thở sắp đến rồi, xin mau viết ra đáp án, bằng không coi như thất bại.
Lúc này, nữ thư đồng mở miệng nhắc nhở Từ Khuyết.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, không nhanh không chậm đi lên trước, song chỉ ngưng một tia chân nguyên lực, trực tiếp ở trên biển gỗ viết xuống đáp án.
Một phút!
...
...
Toàn trường nhất thời vắng lặng một mảnh, tiếp đó, bạo phát một trận cười vang.
- Ha ha, tên này viết sai rồi.
- Là một thời thần, không phải một phút, đồ ngớ ngẩn.
- Ta không biết nói gì hơn, liền điểm ấy thông minh cũng dám lên xông quan?
- Người của Đông Thành thư viện, quả nhiên đều là phế vật!
- Ha ha ha...
Từng trận tiếng cười nhạo trêu tức vang vọng Đại Minh Hồ.
Sắc mặt của Đường Liễu Phong trắng bệch, hận không thể nhảy vào bên trong Đại Minh Hồ, y cảm giác ngày hôm nay mất mặt lớn rồi.
- Lý huynh, ngươi đây là... đáp án này không đúng rồi.
Hắn nhìn về phía Từ Khuyết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ra.
Từ Khuyết lắc đầu một cái, ánh mắt quét về phía mọi người bốn phía, hít sâu một hơi, lớn tiếng quát:
- Tất cả yên lặng cho ta, đám ngu ngốc các ngươi, vừa rồi ai nói đáp án là 8 phút?
Tiếng quát to này làm mọi người ở toàn trường đều ngẩn ra.
Tiếp theo, một tên học sinh tức giận nói:
- Là ta nói, làm sao? 8 phút, ít nhất cũng gần đúng với đáp án hơn ngươi!
- Mẹ ngươi lúc trước có phải là nuôi lớn cuống rốn rồi mới sinh ra một đứa ngốc như ngươi không? A không, so với những người phía sau kia, ngươi miễn cưỡng xem như là thuộc về loại nửa ngốc. Ta muốn hỏi một chút, đáp án một thời thần này, là ai nói?
Từ Khuyết trào phúng một câu, lại hướng về mọi người hỏi.
Lần này, lập tức chọc giận không ít người.
Một tên học sinh đứng ra, cười lạnh nói:
- Là ta! Đề này cũng không khó, một thời thần, rất dễ dàng đoán được.
Từ Khuyết cảm khái nói:
- Quả nhiên, ông trời đem trí tuệ tung khắp nhân gian...
Tên học sinh kia nghe nói như thế, nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại nói tiếp:
- Nhiều trí tuệ tung khắp nhân gian như vậy, lại có ngươi cầm ô che chắn.
Đám học sinh ngẩn ra, mọi người cũng đều sửng sốt.
Trí tuệ tung khắp nhân gian? Chỉ có ngươi là cầm ô? Đây chẳng phải là nói ngươi chặn trí tuệ lại?
Tên học sinh kia kịp phản ứng lại, nhất thời giận dữ.
Nhưng còn chưa chờ hắn tới kịp mở miệng, Từ Khuyết lại không chút khách khí nhìn về phía mọi người nói:
- Còn có đám cảm thấy một thời thần là đáp án chính xác kia, các ngươi toàn bộ đều là não tàn, so với tên hơi ngốc vừa nãy còn thảm hơn.
Lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt nổi giận.
- Lẽ nào có lí đó, ngươi dám nhục mạ chúng ta?
- Quả thực là nhục nhã chúng ta.
- Làm sai đề, còn không dám đi đối mặt.
- Rõ ràng chính là thẹn quá hóa giận, người này tuyệt đối vô dụng.
Rất nhiều người giận không nhịn nổi, đều nói chỉ trích.
Từ Khuyết không để ý chút nào nhún nhún vai, nhìn về phía nữ thư đồng nói:
- Tiểu muội muội, nói cho bọn họ đáp án chính xác đi!
Nữ thư đồng cười khổ một cái, nói ra:
- Chúc mừng công tử, đáp án đề này —— chính là một phút!