Chương 171: Sao Ngươi Không Lên Trời Đi!
Cái gì?
Đáp án chính xác là một phút?
Hết thảy thư sinh ở đây đều há hốc mồm.
- Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng là một phút?
- Chuyện này không thể nào.
- Đến cùng là như thế nào?
- Rõ ràng đều nói là tám người tám bát cơm, nhưng một bát cơm cũng đã cần một phút nha, tại sao đáp án vẫn là một phút?
- Có phải là có ẩn giấu gì không?
Rất nhiều người đều bắt đầu kêu gào, rất là không phục, thậm chí còn kêu gào nói là có gì đó ẩn giấu.
Đường Liễu Phong cũng sững sờ, ngạc nhiên nhìn đáp án trên biển gỗ, nhìn lại đề mục một chút, cau mày suy nghĩ, sau một khắc, liền bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh hô:
- Hóa ra là như vậy, ta rõ ràng rồi.
Mọi người nhất thời ngẩn ra, đều nhìn về phía Đường Liễu Phong.
- Rõ ràng? Ngươi một tên học sinh Đông Thành thư viện rõ ràng cái rắm! Đây tuyệt đối là có điều mờ ám!
Có người cười lạnh nói.
Đường Liễu Phong nổi giận, đáp:
- Đáp án của đề này chính là một phút, Lý huynh tuyệt đối không đáp sai. Một bát cơm...
- Chờ đã.
Thấy Đường Liễu Phong muốn vạch trần đáp án, Từ Khuyết lập tức cắt ngang, nghiêm túc nói:
- Đường huynh, chuyện Trang Bức như vậy vẫn để cho tại hạ đến đi.
- Trang Bức? Trang Bức như thế nào?
Đường Liễu Phong nhất thời kinh ngạc.
Từ Khuyết lắc đầu một cái, không hề trả lời, ánh mắt nhìn về phía mọi người ở đây, giễu cợt nói:
- Liền đám người thông minh các ngươi, lại còn dám xem thường Đông Thành thư viện? Một người ăn một bát cơm, cần một phút. Tám người ăn 8 bát cơm, không phải cũng là mỗi người một bát cơm sao? Tại sao phải cần thêm thời gian? Ta thấy các ngươi đều là một đám thùng cơm.
"..."
Toàn trường nhất thời một mảnh vắng lặng.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ, triệt để đọng lại.
Đúng vậy! Một người ăn một bát cơm, cần một phút, tám người kia đồng thời ăn một bát cơm, vậy cũng chỉ là một phút...
Nghĩ thông suốt điểm này, rất nhiều người không khỏi đỏ mặt lên, cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi.
Bọn họ vừa rồi cũng là mấy người gào to nhất, trong đó còn có mấy tên hô lớn có mờ ám, giờ khắc này hoàn toàn bị làm mất mặt, cả khuôn mặt nóng bỏng, đây thật sự là thông minh bị nghiền ép.
Hơn nữa bản thân vấn đề này kỳ thật cũng không khó, cho bọn họ thêm thời gian nghĩ, cơ bản đều có thể đáp được.
Nhưng chỉ có thời gian 10 hơi thở, thêm vào Từ Khuyết hướng bọn họ trào phúng các loại, làm cho rất nhiều người phẫn nộ, liền chui vào ngõ cụt, khăng khăng đáp án của mình mới là đúng.
Bây giờ Từ Khuyết đem đáp án phân tích ra, bọn họ cũng chỉ có thể không lời nào để nói!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 70 điểm Trang Bức!
Trong đầu Từ Khuyết tiếp tục vang vọng tiếng thông báo của hệ thống.
Mà lúc này, nữ thư đồng cũng nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Công tử, nếu như đã chuẩn bị kỹ càng, liền xin mời tiếp tục mở biển gỗ, bắt đầu đề mục thứ hai.
- Đề thi này của các ngươi quá đơn giản, chẳng khó khăn gì, ta rất thất vọng nha.
Từ Khuyết thở dài nói, nhưng vẫn đưa tay mở biển gỗ thứ hai.
Mọi người nghe nói như thế, khóe miệng đều co rút lại.
Nhưng lần này liền không ai còn dám dễ dàng mở miệng, đều trừng hai mắt, muốn chờ Từ Khuyết xấu mặt rồi lại tiến hành trào phúng.
Đáng tiếc, bọn họ cũng không thể chờ đến cơ hội như thế.
Lúc biển gỗ được mở ra, đề mục trên biển gỗ thứ hai liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Bên trong một cuộc thi được giám sát nghiêm mật, có hai tên thư sinh nộp bài thi giống nhau như đúc. Quan chủ khảo sau khi phát hiện, vẫn không cho rằng bọn họ dối trá, đây là nguyên nhân gì?
Xem xong đề này, tất cả mọi người đều cả kinh.
Nộp bài thi giống nhau như đúc? Quan chủ khảo lại không cho rằng bọn họ dối trá?
Đây còn cần nghĩ sao? Khẳng định là quan chủ khảo đã bị mua chuộc rồi!
Kỳ thực tình huống như thế, những thư sinh ở đây cũng không phải là chưa từng gặp phải. Bọn họ trong lúc ở trường thi, thường xuyên nhìn thấy hiện tượng tương tự.
Không có cách nào.
Nơi này là thế giới tiên hiệp, muốn gian lận còn không phải là quá đơn giản sao?
Đương nhiên, giám khảo cũng có rất nhiều thủ đoạn kiểm tra gian lận, thế nhưng vẫn tránh không khỏi được các thủ pháp gian lận tầng tầng lớp lớp của đám thí sinh. Bởi vậy, bình thường lúc ở trong trường thi, phát hiện hai bài thi giống nhau đều cho rằng là gian lận. Nếu là quan chủ khảo không tra được, vậy theo lẽ thường mà nói, khẳng định đã bị mua chuộc rồi.
Bởi vậy, ở trong tư duy của những thư sinh phổ thông này, tất nhiên đáp án của đề mục này, chính là quan chủ khảo đã bị mua chuộc.
Nhưng mà không chờ bọn họ mở miệng, Từ Khuyết dĩ nhiên song chỉ ngưng lại, viết đáp án ở trên biển gỗ "Bởi vì đều nộp giấy trắng".
"..."
Rất nhiều thư sinh nguyên bản nóng lòng muốn thử muốn hô ra "Quan chủ khảo bị mua chuộc", kết quả nhìn thấy đáp án này, miệng lập tức liền ngậm lại.
Vài tên thư đồng hơi run run, nhìn về phía Từ Khuyết, trong lòng cũng có chút kinh hãi.
Trên thực tế hai đạo đề này nếu như sau khi biết đáp án, sẽ cảm thấy hầu như không có bất kỳ độ khó nào, chỉ cần hướng về cái hướng kia suy nghĩ là được. Nhưng đây mới là chỗ khó của những đề mục này, khó ở chỗ hầu như không ai có thể trong khoảng thời gian ngắn, lập tức nghĩ ra đáp án như vậy được.
Mà tên bạch y thiếu niên tuấn lãng trước mắt này, nhìn qua rất lạ mặt, không giống như là người địa phương, còn đi cùng người của một trong những thư viện kém cỏi nhất Hoàng thành, Đông Thành thư viện, lại không nghĩ rằng, tư duy phản ứng lại trác việt như vậy, phá tan hai đạo đề dễ như ăn cháo.
- Người này thật không đơn giản nha, chúng ta mau mau đi thông báo Nhã phu nhân.
Hai tên thư đồng thấp giọng nói một câu, chợt xoay người vội vã tiến vào biệt uyển.
Mà ngoài cửa, nữ thư đồng cũng kinh ngạc nhìn Từ Khuyết một chút, chợt gật đầu nói:
- Chúc mừng công tử, đề thi thứ hai trả lời chính xác.
Từ Khuyết nhàn nhạt lắc lắc đầu, cô đơn thở dài nói:
- Ài, không có gì hay để chúc mừng.
Mọi người xung quanh vừa nghe thấy thế, nhất thời nhíu lông mày lại, trong lòng hơi run run. Ồ, cái tên này muốn làm gì? Không phải cũng đã trả lời được đề mục sao? Tại sao đột nhiên có dáng vẻ sa sút, còn nói không có gì hay để chúc mừng? Chẳng lẽ là cảm thấy không tự tin đi xông đạo đề thứ ba?
Đường Liễu Phong cũng hơi kinh ngạc, chưa bao giờ nhìn thấy Từ Khuyết từng có thần thái cô đơn thâm trầm như vậy, trong lòng cả kinh, vội hỏi:
- Lý huynh, ngươi làm sao thế? Là đang vì đạo đề thứ ba mà phát sầu sao? Chớ sốt sắng, không qua được, chúng ta lần sau trở lại tham gia tiệc rượu cũng được.
Vài tên thư đồng bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn lại, nhẹ giọng nói:
- Công tử không cần như vậy, độ khó của đạo đề thứ ba tuy rằng có chút cao, nhưng lấy tài hoa trác việt của ngươi như vậy, cũng có thể vượt qua.
- Haizz!
Từ Khuyết lại thở dài nặng nề, hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời góc 45 độ, khắp toàn thân có loại khí tức cô độc.
Con ngươi hắn híp lại, loáng thoáng lộ ra một loại tang thương, cô đơn. Chợt nhàn nhạt nói ra:
- Ta du lịch thiên hạ vô số năm, chỉ vì truy tìm học vấn cùng chân lý, nhưng cuộc đời cầu một địch thủ mà không thể được, tịch liêu lúng túng như vậy.
Nói xong, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mọi người, cực kỳ thương cảm mà kích động nói:
- Các ngươi nói cho ta, tại sao ta ngoại trừ đẹp trai ra, còn thông minh như vậy, tại sao thế! Lẽ nào thế gian này, không còn có ai có thể làm khó được ta sao?
...
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở toàn trường lờ mờ ngơ ngác.
Đường Liễu Phong suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cái tên này nguyên lai không phải đang vì đề thứ ba mà phát sầu, mà là đang sầu vì mình quá vô địch?
Còn cuộc đời cầu một địch thủ mà không thể được? Ngoại trừ đẹp trai, còn thông minh? Thế gian không ai có thể làm khó được ngươi?
CMN!
Đại ca, sao ngươi không lên trời đi?