Chương 185: Gừng Càng Già Càng Cay
Thấy Từ Khuyết thật sự xuất khẩu thành thơ, đối câu đối còn tinh tế như vậy khiến đám thư sinh ở đây đều sửng sốt.
Đường Liễu Phong cũng kinh sợ, vốn nghĩ rằng vị Lý Bạch này làm thơ đã tài hoa tột đỉnh rồi, không ngờ hắn thật sự biết đối câu đối, hơn nữa đối tinh tế như vậy.
Đôi mắt đẹp Nhã phu nhân lần thứ hai thoáng lóe vẻ vui mừng, ngâm thơ đối câu, mọi thứ tinh thông, nàng chưa từng thấy người tài hoa như vậy.
Sắc mặt Triệu công tử biến thành lạnh lẽo, y biết đã gặp được đối thủ, lạnh giọng xuống nhanh chóng đọc:
- Kỳ đối ngẫu, chích đối song, đại hải đối trường giang, kim bàn đối ngọc trản, bảo chúc đối ngân công.
Mọi người đều trợn tròn hai mắt, Triệu công tử lại có thể đối vế trên?
Xem ra, Triệu công tử quyết tâm muốn cùng vị Lý công tử này phân cao thấp.
Ngay sau đó, mọi người đưa mắt nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, họ muốn nhìn xem "Lý Bạch" ngông cuồng này có thể lại đối lại vế đối trên hay không.
Chỉ thấy Từ Khuyết khẽ mỉm cười, tựa như không coi việc đối lại câu đối này có gì khó, tiêu sái nâng chai bia uống một ngụm, lạnh nhạt đọc: - Hồng đối bạch, hữu đối vô, bố cốc đối đề hồ, mao chuy đối vũ phiến, thiên khuyết đối hoàng đô.
Sắc mặt mọi người bắt đầu kinh biến.
Trong thời gian ngắn như vậy, Từ Khuyết lại đối được câu đối này, thực lực này không kém Triệu công tử chút nào.
Triệu công tử cuống lên, đứng dậy:
- Môn đối hộ, mạch đối nhai, chi diệp đối căn cai, đấu kê đối huy chủ, phượng kế đối loan thoa.
Từ Khuyết không chút hoang mang, sau khi quay về phía Nhã phu nhân nhả ra một cái vòng khói, cười híp mắt nói ra:
- Cần đối kiệm, xảo đối quai, thủy tạ đối sơn trai, băng đào đối tuyết ngẫu, lậu tiễn đối canh bài.
...
...
Hai người hầu như không dừng lại chút nào, liên tục đối với nhau.
Tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm, thậm chí là tên thư sinh ra vế đối đầu tiên cũng tỏ rõ vẻ ngây ngốc, y không ngờ y vừa ra một vế trên, lại có nhiều vế đối như thế.
Thư sinh bình thường, dù cho chỉ đối được một vế dưới cũng đã vô cùng miễn cưỡng, nhưng hai người này lại mở miệng là có vế đối, một câu tiếp một câu, liên tục không đứt đoạn, khiến người ta không nhịn được phải cảm thán, chênh lệch giữa người với người, tại sao lại lớn như vậy?
Nhã phu nhân lại càng rung động, hai chân không nhịn được khép chặt, thân thể nhẹ nhàng run, ánh mắt như hổ như sói nhìn Từ Khuyết và Triệu công tử. Đặc biệt là khi nàng thấy Từ Khuyết nhả ra một hơi khói, thì nội tâm càng không kìm nén được chấn động, thư sinh có tài hoa, tai sao lại mê người như vậy?
Đến thời điểm này, dĩ nhiên không phân biệt là ai đối ai, Từ Khuyết và Triệu công tử liên tiếp không ngừng đọc câu đối.
Cuối cùng, Triệu công tử đột nhiên cười lạnh:
- Chỉ đối câu này, độ khó quá nhỏ, ta ra một vế trên, ngươi có dám đến đối?
Hắn vừa nói ra lời này khiến toàn trường khiếp sợ.
Triệu công tử muốn chủ động xuất kích? Trời ạ, đây chính là chuyện trăm năm khó gặp, họ ở Hoàng thành nhiều năm như vậy, dường như chưa từng thấy Triệu công tử chủ động ra vế trên, hiện nay y muốn ra tay sao?
Trong mắt rất nhiều người tràn ngập hưng phấn và kích động.
"Lạch cạch!"
Từ Khuyết nhẹ nhàng bắn đầu thuốc đã hút xong ra dưới cơn mưa ngoài phòng, bước vào đại sảnh, cười nhạt nói:
- Có gì không dám? Ta ba tuổi đã bắt đầu đối câu đối, năm tuổi dùng câu đối hoành hành Đông Hoang, sau mười tuổi đã không dừng lại với việc đối vật, cây cỏ trúc thạch đều có thể làm vế đối. Biệt danh tiểu thư đồng Hoa An mê hoặc.
"..." Mọi người chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, suýt nữa thì hôn mê.
Trời ơi, lời này sao lại quen tai như thế? Có dám đổi một câu khác hay không? Lại còn biệt danh cái tiểu thư đồng Hoa An mê hoặc?
- Không biết sống chết!
Triệu công tử khinh thường cười lạnh một tiếng.
Từ Khuyết đáp:
- Không hiểu rõ ràng !
"Ây..." Sắc mặt mọi người cứng đờ, tình huống này là thế nào, bây giờ đã bắt đầu đối câu đối rồi?
Trên mặt Triệu công tử hiện lên nụ cười giận dữ, cao giọng nói:
- Nhất hương nhị lý cộng tam phu tử, bất thức tứ thư ngũ kinh lục nghĩa, cánh cảm giáo thất bát cửu tử thập phân đại đảm.
- Hay! Vế đối này của Triệu công tử hay lắm.
Rất nhiều thư sinh hô vang ủng hộ, câu đối này của Triệu công tử, rõ ràng chính là để trào phúng Lý Bạch!
Nhưng mà, Từ Khuyết lắc đầu nói:
- Thập thất cửu bần, thấu đắc bát lưỡng thất tiền lục phân ngũ hào tứ ly, thượng thả tam tâm nhị ý nhất đẳng hạ lưu.
"Hí!"
Mọi người nghe thế đều hít một ngụm khí lạnh, người này có thể trong thời gian ngắn như thế làm ra một vế đối hoàn mỹ như vậy, lại còn có thể mắng lại Triệu công tử là nhất đẳng hạ lưu.
Vẻ tức giận trên mặt Triệu công tử càng sâu, lạnh lùng nói:
- Đồ họa lý, long bất ngâm hổ bất khiếu, tiểu tiểu thư đồng khả tiếu khả tiếu.
Câu này là đang cười nhạo câu Từ Khuyết nói khi nãy tự phong danh hiệu, tiểu thư đồng mê hoặc!
Từ Khuyết bình tĩnh đáp:
- Kỳ bàn lý, xa vô luân mã vô cương, khiếu thanh tương quân đề phòng đề phòng.
- Oanh oanh yến yến thúy thúy hồng hồng xử xử dung dung hiệp hiệp!
Hai mắt Triệu công tử co lại, trong lòng càng thêm tức giận, hắn ở Hoàng thành nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hắn gặp phải đối thủ khó dây dưa như thế.
Từ Khuyết phong khinh vân đạm đáp:
- Vũ vũ phong phong hoa hoa diệp diệp niên niên mộ mộ triêu triêu.
- Thập khẩu tâm tư, tư quân tư quốc tư xã tắc!
Triệu công tử lại ra một đề!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên:
- Bát mục cộng thưởng, thưởng hoa thưởng nguyệt thưởng thu nhã!
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều ồ lên.
- Tuyêt vời, thật tuyệt vời!
Ở đây có không ít thư sinh bị thuyết phục, cũng hô vang ủng hộ!
- Luận bàn kịch liệt như vậy là đầu tiên ta thấy!
- Thật sựu là nhìn một lần cho thỏa!
...
Thân thể mềm mại của Nhã phu nhân lại run lên, sắc mặt ửng đỏ, kinh ngạc nhìn Từ Khuyết.
Thế nhân đều gọi nàng Nhã phu nhân, nhưng có rất ít người biết, khuê danh của nàng, chính là Cơ Thu Nhã.
Câu đối của Từ Khuyết "thưởng hoa thưởng nguyệt thưởng thu nhã!" Khiến cho nàng có chút nghi ngờ không thôi, thầm nghĩ vị Lý công tử này không phải là biết tên mình nên cố ý nói như vậy chứ?
Lúc này, sắc mặt Triệu công tử đã ngưng lại, lớn tiếng nói:
- Ngã thượng đẳng uy phong, hiển hiện nhất thân hổ đảm.
Từ Khuyết con ngươi híp lại:
- Nhĩ hạ lưu tiện cách, lộ xuất bán cá quy đầu
- Ngươi làm càn!
Rốt cục Triệu công tử không nhịn được, nổi giận quát.
- Ta lớn mật!
Từ Khuyết vẫn như trước xem đây là câu đối để đối, trên mặt tràn đầy ý cười.
Triệu công tử tức giận đến mức mặt đỏ lên, trán nổi gân xanh lên, chỉ vào Từ Khuyết giận dữ nói:
- Ta vốn cùng ngươi đối câu đối, ngươi lại dám nhục mạ ta?
- Ngươi vốn là một đầu heo, ta dĩ nhiên không nhìn thấu ngươi.
- Hiện tại ta không phải đang đối câu đối với ngươi.
Triệu công tử sắp tức điên.
Từ Khuyết cười nhạt nói:
- Bây giờ ta lại đang cùng ngươi làm thi phú!
...
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, Triệu công tử đứng đầu tứ đại tài tử ở Minh Thánh thư viện, lại bị chọc đến mức tức nổ phổi như vậy?
Mạc Vân cũng tỏ vẻ kinh sợ.
Chỉ có Nhã phu nhân hơi kinh ngạc, rất thán phục vị "Lý Bạch" này có thể đối phó trên mọi phương diện, hoàn toàn đánh bại Triệu công tử.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, vị "Lý Bạch" này hiển nhiên cố ý đang chọc giận Triệu công tử, hai người đấu một phen như thế "Lý Bạch" hiển nhiên là cao thâm khó lường, thành thục mà thận trọng.
Nghĩ đến đây, Nhã phu nhân không khỏi hé miệng nở nụ cười, nói một tiếng:
- Gừng càng già càng cay.
Lời ấy vốn là suy nghĩ trong lòng nàng, không ngờ nàng lại không cẩn thận nói ra miệng, nhất thời khiến mọi người sững sờ.
Kết quả, Từ Khuyết đối câu đối đến nghiện lại đột nhiên xoay người, cất cao giọng nói:
- Ngực vẫn là ngươi lớn!
Trong nháy mắt toàn trường yên lặng như tờ!