Chương 186: Không Sợ Miệng Quạ Đen
Mọi người trợn mắt há mồm, Nhã phu nhân cũng sững sờ.
Ngực vẫn là ngươi lớn?
Đại ca, câu này mà ngươi cũng dám nói ra? Tuy rằng đúng là lớn, nhưng không thể trắng trợn nói ra như thế chứ.
Như thế chính là đại đại bất kính đối với Nhã phu nhân.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Từ Khuyết, trong lòng hoặc đồng tình hoặc cười trên sự đau khổ của người khác.
Bắp thịt trên mặt Đường Liễu Phong cũng run lên, liên tục cười khổ, một lần nữa lo lắng thay vị huynh đệ Lý Bạch này.
Vẻ mặt Triệu công tử vốn tức giận, lúc này lại biến thành châm chọc và cười nhạo, tên này dám nói năng lỗ mãng với Nhã phu nhân, quả thực là muốn chết!
Nhưng Từ Khuyết vẫn có vẻ vân đạm phong khinh.
Cái gọi là thân thể đàng hoàng không sợ miệng quạ đen, với chút quy mô này chẳng có gì đáng sợ.
Lúc này hắn chắp tay, nhìn về phía Nhã phu nhân, nghiêm túc nói:
- Phu nhân lòng dạ rộng rãi, thể diện... chính là rất lớn! Liên tục chủ trì tiệc rượu chiêu đãi mọi người, tại hạ không nhịn muốn biểu đạt tâm ý với việc Nhã phu nhân luôn có lòng dạ rộng lớn, hi vọng phu nhân không cảm thấy tại hạ quá đường đột.
Tất cả thư sinh đang ngồi ở đây đều trợn to mắt.
Má nó, nói thế cũng được? Ngươi vẫn còn có thể giải thích được đang hoàng đến thế?
Công lực nói bậy nói bạ đàng hoàng như thế, trong thiên hạ này ngoài Tạc Thiên Bang Lý Bạch cũng không còn ai khác.
Nhã phu nhân vốn đang ở tình thế khó xử, nàng rất thưởng thức Từ Khuyết, nhưng một câu "Ngực vẫn là ngươi lớn" mà Từ Khuyết nói khiến hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào nàng nên nàng cũng không dám quá mức bao che.
Kết quả không ngờ là Từ Khuyết nói bậy nói bạ một phen, lại có thể kéo ra một lý do như thế khiến Nhã phu nhân một lần nữa phải kinh diễm với tài hoa của Từ Khuyết.
- Chẳng trách có thể dễ dàng phá ba đề của ta, thiên tư của thiếu niên này thực sự là thông tuệ.
Trong lòng Nhã phu nhân rất vui mừng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, nhàn ni:
- Không sao, nhưng lần sau không nên ở trước mặt mọi người đường đột như vậy.
Rất nhiều thư sinh biết Nhã phu nhân thưởng thức Từ Khuyết, hiện tại Từ Khuyết lại đưa ra một lời giải thích như thế, ai cũng có thể đoán được Nhã phu nhân chắc chắn sẽ không truy cứu, cho nên đối với câu trả lời của Nhã phu nhân, không ai cảm thấy kỳ quái, cùng lắm chỉ là đố kị thôi.
Nhưng lời này vào tai lão tài xế Từ Khuyết thì ý nghĩa lại không giống rồi.
Lần sau không được ở trước mặt mọi người nói như vậy? Vậy thì chính là nói chờ lúc không có người, là có thể đường đột như vậy?
Trời ạ, thế này khiến người ta rất thẹn thùng nha... Dù sao bản bức bá, phi, bản bức thánh không phải loại người như vậy, nhưng mà... Cũng không biết Nhã phu nhân này nói lần sau, là chỉ lúc nào đây?
...
Nhưng Triệu công tử thân là người đứng đầu tứ đại tài tử, hiển nhiên không thể nhịn được những lời Từ Khuyết vừa nhục mạ hắn kia, nhưng hắn lại không thể học Từ Khuyết chửi ầm lên như thế.
Sâu một lúc trầm mặc, cuối cùng y nghĩ ra một kế, mở miệng nói:
- Nhã phu nhân, hôm nay ta tình cờ gặp được đối thủ, không bằng ngươi hãy ra một đề, để ta và Lý Bạch mỗi người làm một vế trên, xem vế trên của ai bị người đối được trước tiên để phân thắng bại, được không?
- Ồ?
Nhã phu nhân hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu công tử còn muốn dùng phương pháp này để báo thù.
Nàng lặng lẽ nhìn về phía Từ Khuyết, muốn quan sát vẻ mặt Từ Khuyết, xem hắn có lòng tin hay không.
Từ Khuyết lại cười nhạt một tiếng:
- Triệu công tử muốn cùng tại hạ phân thắng bại sao? Có thể chứ! Người thua phải làm gì?
- Ha ha, nếu ngươi thua thì hãy viết sáu chữ "Lý Bạch không bằng Triệu Hạo", treo ở trên người, đi một vòng quanh Hoàng thành! Có dám không?
Triệu công tử cười lạnh nói.
Từ Khuyết cười híp mắt nói:
- Có gì không dám, nếu là ngươi thua thì sao?
- A, ta không thể thua, nếu ta thật sự thua, ta cũng sẽ viết "Triệu Hạo không bằng Lý Bạch", rồi dạo quanh Hoàng thành một vòng!
Triệu công tử vừa nói ra lời này, làm toàn trường kinh động.
Tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, tỏ vẻ kinh hãi.
- Chuyện này... Chơi lớn như vậy?
- Nhỡ may bị thua, chẳng phải sẽ thân bại danh liệt sao.
- Đi dạo quanh một vòng Hoàng thành, tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho cả thành, Triệu công tử cần gì phải làm thế chứ.
- Đúng rồi, tên Lý Bạch này chỉ là vô danh tiểu tốt, việc gì mà Triệu công tử phải lấy danh tiếng của mình ra để đánh cược cùng hắn?
- Không, đó là do Triệu công tử có lòng tin chiến thắng, giống như y từng nói, y không thể thua!
Mạc Vân vừa giải thích với người bên ngoài, đồng thời trêu tức nhìn Từ Khuyết, thấp giọng cười lạnh:
- Dám làm Triệu công tử tức giận, lần này Lý Bạch gặp xui xẻo rồi.
Đường Liễu Phong che cái trán, khổ sở nói:
- Lần này Lý huynh đệ thảm rồi.
...
Từ Khuyết lại đối diện với Triệu công tử, trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười lạnh, đều cảm thấy lần này đối phương chết chắc rồi.
- Nhã phu nhân, nếu Lý Bạch đã đáp ứng, mời ngài ra đề đi.
Triệu công tử nhàn nhạt nói với Nhã phu nhân.
Nhã phu nhân nhìn thấy Triệu công tử tự tin như thế, trong lòng không khỏi do dự, bắt đầu lo lắng thay Từ Khuyết.
Dù sao Triệu công tử có thể trở thành là tài tử đứng đầu trong tứ đại tài tử ở Minh Thánh thư viện, khẳng định là người có tài hoa xuất chúng, mà Lý Bạch này tuy rằng rất thông tuệ, thế nhưng có thể thắng được Triệu công tử hay không, trong lòng Nhã phu nhân lại không chắc chắn.
- Nhã phu nhân, ra đề mục đi.
Lúc này, Từ Khuyết cũng nhìn về phía Nhã phu nhân nói.
Nhã phu nhân thoáng kinh ngạc, vốn định giúp Từ Khuyết, nhưng dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nàng cũng hữu tâm vô lực.
Trầm ngâm một lát, Nhã phu nhân mới mở miệng nói:
- Chư vị đều biết, một thời gian nữa, Hỏa Hoàng sắp tuyển phò mã thay công chúa, không bằng hai vị tài tử hãy làm ra về đối, thể hiện Hỏa Nguyên Quốc ta cường thịnh hơn so với tứ quốc, đến lúc đó dâng lên cho Hỏa Hoàng, đúng là vẹn toàn đôi bên.
- Thể hiện Hỏa Nguyên Quốc cường thịnh?
Mọi người ở đây nghe xong lời này đều ngạc nhiên.
Nhã phu nhân lại ra đề mục đơn giản này, Nhưng... Đề mục càng đơn giản, mới càng khó nghĩ ra câu đối.
Rất nhiều người băt đầu đăm chiêu.
Chỉ có Từ Khuyết sau khi nghe xong đề mục, suýt chút nữa đã kích động đến mữa xông lên ôm lấy Nhã phu nhân cuồng hôn một trận.
Trời ơi, đề mục này quả thực là tuyệt, vừa vặn đụng vào trúng họng súng rồi, chính là trời cũng giúp ta.
"Sưu!"
Nhưng đúng vào lúc này, Triệu công tử vốn đang trầm mặc lại đột nhiên đứng lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn mạnh mẽ lớn tiếng nói:
- Chỉ điểm sơn hà, Hỏa nguyên giang sơn đa kiều, thái bình thịnh thế hân kim nhật, thính chung nhạc hòa minh, bát phương cộng ẩm phục hưng tửu!
Toàn trường nghe thế đều im bặt.
Tất cả mọi người đều động dung, vế trên như vậy quả thực là tuyệt vời.
Nhã phu nhân cũng bị kinh diễm, vẻ mặt kinh ngạc.
- Khá khen cho câu "thính chung nhạc hòa minh, bát phương cộng ẩm phục hưng tửu, trực tiếp đã vẽ một bức tranh thể hiện được sự cường thịnh của Hỏa Nguyên Quốc chúng ta.
- Lợi hại lợi hại, Triệu công tử thật xứng với danh hiệu đứng đầu tứ đại tài tử, quả nhiên không chỉ có hư danh!
- Tại hạ bội phục vô cùng!
Mọi người ở đây đều thán phục không ngớt.
Có người quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, cười khẩy nói:
- Lý Bạch, vế trên của ngươi?
Câu nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Từ Khuyết, mọi người đều cảm thấy đồng tình với Từ Khuyết.
Lần này Triệu công tử ra vế trên, sợ rằng rất khó có một vế khác có thể sánh vai, hoặc là chống đỡ được vế trên.
"A!"
Khóe miệng Triệu công tử nhếch lên một nụ cười xem thường.
Mạc Vân thì tỏ vẻ trêu tức.
Trong mắt Đường Liễu Phong lại tràn ngập đồng tình và sầu bi.
Nhã phu nhân cũng lo lắng, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu Lý Bạch thật sự bại bởi Triệu công tử, phải cầm bảng đi một vòng Hoàng thành, lấy thân phận của nàng, sợ rằng sau này không thể cùng Lý Bạch lui tới.
- Ài, đáng tiếc một nam tử kinh tài tuyệt diễm như thế, nếu hắn không đáp ứng Triệu công tử, thì giờ không cần lúng túng rồi.
Nhã phu nhân khẽ thở dài, lắc lắc đầu.
"Đùng!"
Đang lúc này, Từ Khuyết lại búng tay một cái, tiếp tục đốt một điếu thuốc.
"Hí!" "Hô!"
Tất cả mọi người nhìn hắn, không có người nói chuyện, một mảnh vắng lặng, chỉ còn tiếng hắn hút thuốc nhả khói.
Khói vừa phun ra, Từ Khuyết đã đứng lên, đôi mắt thâm thúy nhìn ra ngoài phòng.
Mưa đã ngừng, trên mặt hồ có một tầng sương mù, bên hồ cành liễu mơ hồ phất phơ.
Một lát sau, trên mặt hắn mang theo vẻ cô đơn, giống như cả thế gian vây quanh mà hắn vẫn cô độc, nhàn nhạt mở miệng đọc.
- Vế trên của ta là —— yên tỏa trì đường liễu!