Chương 187: Thiên Cổ Tuyệt Đối
- Yên tỏa trì đường liễu? Chỉ đơn giản như vậy?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
Sau đó, có người nhìn theo ánh mắt Từ Khuyết, thấy Đại Minh Hồ ngoài phòng, nhất thời không biết nên khóc hay cười:
- Ha ha, hắn nhìn thấy cảnh sắc Đại Minh Hồ ngoài phòng, thuận miệng đọc lên đấy?
- Ồ? Đúng thật là vậy, các ngươi nhìn Đại Minh Hồ ở ngoài kia, mưa đã dừng lại, sương mù bay bay, cây liễu cũng bị sương mù che lấp.
- Xem ra Lý Bạch này hết thời rồi, câu đối này tựa hồ không hề quan hệ đến Hỏa Nguyên Quốc chúng ta.
- Cũng không thể nói như vậy, Đại Minh Hồ cũng là một thắng cảnh ở Hoàng thành chúng ta, nhưng kết cấu miêu tả quá nhỏ, không thể so sánh với vế đối của Triệu công tử.
- Chắc chắn rồi, ngươi xem vế trên mà Triệu công tử làm khí phách cỡ nào, hoàn toàn thể hiện ra vè cường thịnh của Hỏa Nguyên Quốc chúng ta.
- Quan trọng nhất chính là Triệu công tử đưa ra vế trên còn rất khó đối lại, ta nghĩ phải cho ta mấy canh giờ thì ta mới có thể nghĩ ra được.
Mọi người đều lắc đầu.
Có người khẽ cười nhạo, có người tiếc nuối, cũng có người lại đồng tình.
Dù sao, mới nhìn thoáng qua thì Từ Khuyết ra vế trên này quả thực quá đơn giản.
Chỉ có năm chữ, hoàn toàn là miêu tả cảnh sắc trước mặt, không hề có một chút quan hệ cùng Hỏa Quốc, không những không đặc sắc, thậm chí còn hoàn toàn lạc đề.
Nhìn những thư sinh tự cho là đúng này, Từ Khuyết lại dựa vào khung cửa, hít một hơi thuốc lá, nhàn nhạt phun khói ra ngoài, trên mặt thể hiện rõ vẻ người ở chỗ cao luôn lạnh lẽo vô cùng, người vô địch thiên hạ thì tịch mịch.
Ài!
Không có kiến thức thật đáng sợ.
Những người này cũng dám to gan tự xưng mình là người đọc sách?
Ngay cả một thiên cổ tuyệt đối như thế cũng không nhận ra sao?
Từ Khuyết không nhịn được nhìn về những người này lắc đầu cười lạnh:
- 'Một đám thiểu năng! Ở đây... Không có người nào có trình độ một chút sao? Lẽ nào cuối cùng còn muốn chính ta đứng ra giảng giải từng chữ một cho các ngươi sao? Nếu thế thì lại không phù hợp với quan điểm Trang Bức của ta!
...
Bất đắc dĩ, Từ Khuyết không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ước ao nhìn về phía Triệu công tử được mọi người ca tụng là "Tài hoa hơn người" ở Kinh Thành có danh hiệu Đối Vương Chi Vương.
Đúng!
Chính là ánh mắt tràn ngập ước ao khi đi học của lão sư khi chỉ vào đề mục rất đơn giản trên bảng đen, mong đợi có người có thể trả lời.
- Ngươi... Ngươi nhìn ta làm gì? Chính ngươi làm ra câu đối tầm thường như vậy, ha ha! Còn hi vọng ta cho ngươi hòa sao?
Triệu công tử cảm nhận được ánh mắtng bỏng của Từ Khuyết, nhưng y lại cho rằng Từ Khuyết muốn y hỗ trợ cho Từ Khuyết một bậc thang, nhất thời trong lòng càng thêm đắc ý, căn bản là không muốn giúp Từ Khuyết gỡ hòa, ngược lại đứng một bên cười lạnh.
- Chà chà...
Thấy Triệu công tử mà mình ký thác kỳ vọng cũng không nhìn ra vế đối này là thiên cổ tuyệt đối, Từ Khuyết vô cùng thất vọng thở dài một hơi, lắc lắc đầu, trái tim của hắn rất đau, rất đau rất đau.
Mẹ nó! Muốn Trang Bức một chút mà không có ai phối hợp, chẳng lẽ nói, cả đời này ta chỉ có thể đường đường chính chính Trang Bức sao?
Nhưng vẻ mặt Từ Khuyết đau lòng này lại khiến Triệu công tử cảm thấy sửng sốt, trong lòng không khỏi ngờ vực, tại sao Lý Bạch này lại có vẻ mặt như thế mà không phải là lúng túng và khó xử?
Thế nên Triệu công tử lại suy nghĩ về năm chữ mà Từ Khuyết vừa nói ra.
Yên tỏa trì đường liễu!
"Cheng!"
Triệu công tử vốn đang cười lạnh đột nhiên chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn.
Nụ cười trên mặt y cứng đờ, con ngươi nhanh chóng co lại, trong đó tràn ngập ngạc nhiên và khiếp sợ.
- Làm sao có thể? Yên tỏa trì đường liễu, sao ngươi có thể làm được? Chẳng trách... Chẳng trách ngươi lại dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngu để nhìn chúng ta...
Triệu công tử không còn cách nào để duy trì vẻ lạnh nhạt lúc trước, y kinh hãi nhìn Từ Khuyết, run giọng hỏi.
Niềm tin của y lúc này đã hoàn toàn bị đánh nát.
- Hả? Triệu công tử đây là... Làm sao?
Mọi người đều bị giật mình bởi phản ứng của Triệu công tử, bọn họ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra.
- Yên tỏa trì đường liễu?
Nhã phu nhân cũng có chút kinh ngạc, cũng thoáng suy nghĩ đến năm chữ này.
Sau một khắc, sắc mặt nàng đột nhiên kịch biến, vẻ mặt cũng tràn đầy chấn động, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt khó có thể tin nhìn về phía Từ Khuyết.
Làm sao có khả năng? Sao hắn có thể trong một thời gian ngắn mà nghĩ ra một vế trên tuyệt diệu như vậy, chuyện này... Thế gian này thật sựu có một người kinh tài tuyệt diễm đến thế? Ngâm thơ đối câu, thứ gì cũng tinh thông?
Nhã phu nhân kinh ngạc đến ngây người rồi.
Đường Liễu Phong cũng dọa sợ, lúc này y cũng hiểu được, năm chữ " yên tỏa trì đường liễu " này không đơn giản, quả thực là muốn dọa chết người.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, trời ạ! Vế đối này của Lý huynh tuyệt đối là trước không có người sau chẳng có ai.
Gần như cùng lúc, một tên thư sinh cũng đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Sau đó, càng ngày có càng nhiều thư sinh hiểu được, tất cả đều trợn to hai mắt.
- Yên tỏa trì đường liễu, chuyện này... Năm chữ này, lại dùng ngũ hành làm cơ sở!
- Ý nghĩa chân chính lại ẩn giấu trong ngũ hành cơ sở!
- Chỉ một chữ 'Yên', đã đại biểu cho Hỏa Nguyên Quốc chúng ta, xếp vào nhóm một, từ đây cho thấy Hỏa Nguyên Quốc đứng thứ nhất trong năm quốc gia!
"Không chỉ như vậy, căn cứ theo ý cả câu, "yên tỏa trì đường liễu", khói khóa lại tất cả, điều này cũng có ý là Hỏa Nguyên Quốc chúng ta trấn áp tứ quốc khác, vế đối này, quả thực tuyệt diệu!
- Thực sự là thiên cổ tuyệt đối! Ta không nghĩ ra còn có chữ gì có thể dùng Ngũ Hành làm cơ sở, để tạo thành vế dưới nữa!
- Lý huynh tài hoa bực này... Đáng sợ!
Tiếng thán phục liên tục không ngớt vang lên, trong mắt mọi người tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng không có ai biết, bây giờ Từ Khuyết đang hút điếu thuốc này cũng là khói.
Khói nếu có ý nghĩa là Hỏa Nguyên Quốc, ha ha, như vậy Hỏa Nguyên Quốc này có thể đã bị Từ Khuyết chậm rãi hút hết rồi.
Nhưng ở đây có một tên thư sinh, am hiểu hôi họa, khi Từ Khuyết đọc ra vế trên, hắn nhất thời kích động như gặp được thần tiên, cảm hứng sáng tác lập tức dâng trào.
Lúc này hắn mở bức tranh trên bàn ra, vẽ hình ảnh Từ Khuyết hút thuốc vào, đồng thời đặt tên bức họa này là, "Lý Bạch hút thuốc"!
Từ Khuyết không nhìn thấy chuyện này, nếu khhắn khẳng định sẽ nhân cơ hội này để Trang Bức! Lý Bạch hút thuốc? Thật sự là xuyên không siêu việt!
Lúc này Triệu công tử đứng đầu tứ đại tài tử, cả người mệt mỏi, co quắp ngồi trên bồ đoàn, vẻ mặt thất thần.
Y khó tin tưởng được, mình lại thất bại như thế, hơn nữa bị đánh bại hoàn toàn.
Yên tỏa trì đường liễu, vế đối này thực sự quá độc! Căn bản không có từ nào thích hợp để ghép lại thành câu đối với nó, dù cho y vắt hết óc, miễn cưỡng nghĩ ra mấy câu có chứa Ngũ Hành cơ sở, nhưng cũng không thể đối lại hoàn hảo được.
Rấ rõ ràng, câu đối "Yên tỏa trì đường liễu" chính là thiên cổ tuyệt đối, không người nào có thể đối lại.
- Ô, Triệu công tử, cuối cùng cũng nhìn ra rồi sao. Ta tính một chút xem, ngươi tổng cộng dùng thời gian hai nén hương mới nhìn ra vế đối này của ta. Khônồi! Không tồi! Có thể nhìn ra cũng coi như là trẻ nhỏ dễ dạy cũng rồi. Đừng hồn bay phách lạc như thế mà, vốn văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị mà.
Lúc này, Từ Khuyết lại đột nhiên híp mắt đi đến trước mặt Triệu công tử, vẻ mặt tươi cười nói.
Mọi người đều sững sờ.
Tình huống thế nào? Cái tên này lại tốt bụng như vậy? Lại chạy tới an ủi Triệu công tử?
Triệu công tử cũng rất là kinh ngạc, văn không có đệ nhất, võ không đệ nhị, đây là lời mà tên này có thể nói ra sao? Lẽ nào hắn cũng là người có tấm lòng rộng rãi?
Nhưng Từ Khuyết ngay lập tức bổ sung thêm một câu:
- Nhưng ở trước mặt ta, bất kể là văn hay võ, thứ nhất đều là của ta. Người đâu! Mang văn phòng tứ bảo lên, Triệu công tử muốn viết chữ!
"..."
Mọi người ở đây khóe miệng khẽ giật, quả nhiên, tên này vốn không có hảo tâm gì.