Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 188: Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 188: Vô Địch Thật Tịch Mịch
Từ Khuyết nói một câu đánh thức mọi người.
Mọi người nhớ tới việc cá cược mà Từ Khuyết cùng Triệu công tử đã định ra.
Khuôn mặt Triệu công tử lập tức biến thành màu gan heo, hàm răng cắn chặt, hai mắt tức giận trừng Từ Khuyết.
Đến khi một tên thư đồng thật sự cầm văn phòng tứ bảo đưa ra, Từ Khuyết cười híp mắt giúp Triệu công tử bày một tờ giấy, còn nhiệt tình giúp y mài mực.
Triệu công tử lạnh lùng trừng Từ Khuyết, cắn răng nói:
- Lý Bạch, ta nhớ kỹ ngươi rồi! Mối thù hôm nay, tương lai nhất định sẽ trả lại cho ngươi!
- Được, hoan nghênh tới tìm ta, à không phải, là hoan nghênh đến báo thù. Đúng rồi, phía trước tên của ta, nhớ viết thêm tên Tạc Thiên Bang giúp ta.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp, thể hiện hoàn mỹ vẻ mặt "bỉ ổi" ra.
- Hừ!
Triệu công tử hừ lạnh một tiếng, giận n lấy bút lông, trực tiếp viết lên tờ giấy đã mở sẵn.
Chính mình đào hố, cho dù quỳ cũng phải tiến lên.
Câu nói này chính là để khắc họa nội tâm của Triệu công tử vào lúc này, không phải y cam lòng thua cuộc, nhưng người đọc sách ở nơi này quá nhiều, hơn nữa còn có Nhã phu nhân, tất cả mọi người đều là nhân chứng, Triệu công tử không dám đổi ý, nếu không đến khi truyền đi thì danh tiếng của y sẽ càng thêm bê bối.
"Soạt soạt..."
Bút lông trong tay y múa trên mặt giấy, cánh tay lại không nhịn được mà khẽ run, nếu như y mang theo tờ giấy viết những chữ này đi quanh một vòng Hoàng thành thì rất khó tưởng tượng đến lúc đó sẽ bị chế nhạo đến mức nào.
Nhưng dù gì cũng phải nói được làm được, sau một hồi gian, cuối cùng Triệu công tử cũng viết xong mấy chữ "Triệu Hạo không bằng Tạc Thiên Bang Lý Bạch", cuối cùng còn phải đóng dấu của y lên, chứng minh tác phẩm này là của y.
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, có người lắc đầu cảm khái, có người lại tiếc hận, đường đường là người đứng đầu tứ đại tài tử, nhưng hôm nay lại bị đánh bại như vậy, còn rơi vào kết cục như thế.
- Ồ?
Lúc này, Từ Khuyết cũng đứng một bên nhìn, khi nhìn thấy thì sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, kinh hô:
- CMN, Triệu Nhật Thiên không bằng Tạc Thiên Bang Lý Bạch, hóa ra ngươi chính là Triệu Nhật Thiên à?
Mọi người đều ngẩn ra.
Triệu Nhật Thiên? Triệu Nhật Thiên là ai vậy?
Rồi tất cả mọi người đều nhìn về phía tờ giấy, nhất thời không nói gì.
Đại ca, đó là Triệu Hạo, không phải Triệu Nhật Thiên.
Ngươi khẳng định là cố ý, đã không nể mặt mũi buộc Triệu công tử phải thực hiện cá cược cũng thôi đi, thế mà ngươi còn dùng phương thức này mạnh mẽ lấy một danh hiệu "Bá khí" như vậy cho Triệu công tử.
Hai mắt Triệu công tử ngày càng lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Lý Bạch, ngươi đừng đắc ý vênh váo, ngày hôm nay ta nguyện thua cuộc, nhưng ngày khác, thù này nhất định trả lại gấp đôi.
Nói xong, y kéo tờ giấy trên bàn, rồi vỗ vào ngực, sau đó giận dữ cất bước rời đi.
- Được, chờ ngươi đến báo! Đến đến đến... Triệu Nhật Thiên tráng sĩ, gió thổi vi vu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về (Dịch: Đây là câu nói Kinh Kha chào tạm biệt bằng hữu trước khi ám sát Tần Thủy Hoàng. Gốc: Phong tu hề Dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn).. Hôm nay, Lý Bạch ta sẽ vì ngươi mà tấu một khúc tống biệt...
Từ Khuyết cười híp mắt đáp, đồng thời lật tay lấy ra một chiếc đàn cổ từ trong kho trữ vật của hệ thống, hắn ôm lấy giống như đàn ghita.
"Tăng tăng tăng..."
Mười ngón bắt đầu đánh, trong nháy mắt tiếng đàn bay bổng lượn lờ, nhịp điệu nhẹ nhàng nhưng vang vọng khắp phòng.
Triệu công tử vừa đi đến cửa, nghe được tiếng đàn này thân hình đột nhiên dừng lại.
Mọi người ở đây cũng trợn to hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Từết.
Gió thổi vi vu sông Dịch lạnh? Lại còn tráng sĩ một đi không trở về?
Hắn đang ám chỉ Triệu công tử đừng ra ngoài tìm xấu hổ, mà hãy mau mau đâm đầu xuống hồ tự sát sao?
Lý Bạch làm thế cũng quá ác độc rồi? Không thể lưu lại một đường sống cho Triệu công tử sao? Bị hắn dồn ép như thế, nếu Triệu công tử không đâm đầu xuống hồ tự sát, sợ rằng sau này cũng không mặt mũi lăn lộn trong giới văn nhân thư sinh ở kinh thành?
Còn nữa, tên này lại lấy ra một cây đàn cổ, hắn lại muốn làm gì? Chẳng lẽ... Âm luật hắn cũng hiểu?
Dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, Từ Khuyết hơi hé miệng, cằm nghiêng một góc 45 độ, dồn khí đan điền, cất tiếng hát vang.
- Hỏi thế gian, có ngọn núi nào cao nhất...
- Hô - ha!
- Hay có nơi nào cao hơn trời...
- Hô - ha!
- Trên thế gian vốn có núi cao hơn núi...
"Vốn núi càng còn có núi cao hơn..."
Tiếng ca trầm ổn mạnh mẽ, vô cùng tự tin, vang vọng khắp lầu các.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, trời ạ, núi cao còn có núi cao hơn? Đại ca, ngươi ta đã thắng rồi, ngươi đừng tràng người ta tàn nhẫn như thế nữa, lại còn thật sự hát! Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn ép người ta nhảy hồ tự sát sao?
Triệu công tử đứng ngoài cửa cả khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu gan heo, trán nổi gân xanh lên, hắn mạnh mẽ xoay người lại trừng mắt với Từ Khuyết, thẹn quá thành giận nói:
- Lý Bạch, ngươi...
- Tăng tăng...
Nói còn chưa dứt lời, tiếng đàn Từ Khuyết đột nhiên lại chuyển khúc mới, cắt ngang lời của Triệu công tử.
Mọi người lần thứ hai ngơ ngác, có ý gì? Đổi... Đổi ca khúc?
Chỉ thấy Từ Khuyết lần thứ hai lấy khí, miệng mở ra thành hình chữ O, sau đó một giọng nam thấp từ trong miệng hắn truyền ra...
- Vô địch là thế nào, tại sao quá tịch mịch...
- Vô địch là thế nào, tại sao quá trống vắng...
- Một mình trên đỉnh cao, gió lạnh không ngừng thổi, tịch mịch của ta, ai có thể thấu...
...
Mọi người nghe thấy thế đều có cảm giác hai mắt tối sầm lại, muốn ngất.
Vô địch tại sao quá tịch mịch? Vô địch tại sao quá trống vắng? Một mình trên đỉnh cao?
Đại ca, ta cầu ngươi, có thể đừng vênh váo như thế được không? Một bài lại thêm một bài?
Triệu công tử bỗng nhiên ôm ngực, nhịn xuống kích động muốn thổ huyết, hai mắt đỏ bừng, vô cùng giận dữ, nhưng y lại không dám gây sự ở nơi của Nhã phu nhân, chỉ đành oán hận hừ một tiếng, giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Mạc Vân vẫn cứng đờ, cũng không dám lưu lại, vội vàng đứng dậy đi theo Triệu công tử.
Hai đại tài tử đều đi hết, Từ Khuyết vẫn không có ý dùng tay, tiếng đàn vẫn tiếp tục, tiếng ca to rõ vẫn vang lên.
Bài Vô Địch này, hắn dùng kỹ xảo của thân phận nhạc công hai sao để gảy, có thể cảm hoá vô số người.
Khi bọn họ nghe xong vài câu, loáng thoáng thật sự cảm nhận được cảm giác vô địch tịch mịch và trống vắng của Từ Khuyết...
Nhã phu nhân cũng há miệng nhỏ, con ngươi nhìn chằm chằm Từ Khuyết, trong lòng ngạc nhiên, nàng vốn có thể chất đặc biệt, không chịu nổi nhất là những đại tài tử tài hoa hơn người còn có cả tính cách cao ngạo như thế này.
Vị này Lý công tử này sao lại thần kỳ như vậy, ngoại trừ ngâm thơ đối câu, chẳng lẽ cầm kỳ thư họa hắn cũng tinh thông sao? Thế gian này... Sao lại có nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, không xong rồi không xong rồi...
"Ân ~ khẽ ~ "
Đột nhiên, Nhã phu nhân hừ nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên run lên, vẻ mặt đỏ ửng, sơ ý một chút... Dưới bồ đoàn, có một mùi hương kiều diễm dần dần tản ra, bồ đoàn vốn màu xám trắng cũng bị thấm ướt trở thành màu xám đen.
Nhưng cũng không có người nào phát hiện Nhã phu nhân khác thường, người nào cũng ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, chìm đắm trong tiếng đàn và tiếng ca, đương nhiên... Cũng chìm đắm với Từ Khuyết đánh khắp cả toàn trường không địch thủ.
Đến khi tiếng đàn kết thúc, tiếng ca đình chỉ.
Trong phòng khách trở nên yên lặng như tờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất