Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 189: Không Bằng Cầm Thú

Chương 189: Không Bằng Cầm Thú
Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, tất cả mọi người yên lặng một lúc lâu.
Sau một khắc.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Đường Liễu Phong vỗ tay đầu tiên, những thư sinh khác vừa đổi mới cái nhìn với Từ Khuyết cũng thi nhau vỗ tay, trong phòng khách vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
- Hay, Lý huynh tài cao, thật sự làm cho chúng ta kính nể.
- Không nghĩ tới, Lý huynh lại đa tài đa nghệ như vậy, lúc trước chúng ta còn đang hoài nghi Lý huynh đi chép thơ, bây giờ nhìn lại, đúng là chúng ta hiểu lầm rồi.
- Đúng vậy! Chỉ dựa vào thi từ ca phú mà Lý huynh thể hiện, hơn nữa còn câu thiên cổ tuyệt đối kia, dĩ nhiên đã thắng tất cả đám thư sinh Hoàng thành chúng ta.
- Không sai, vế đối 'yên tỏa trì đường liễu' này quá hay, nói thật là đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra vế dưới, cho dù có cho ta thêm thời gian mấy năm, sợ rằng cũng không nghĩ ra được.
...
Trong phòng ai nấy đều hết sức tán thưởng, ngoại trừ một số người không ưa Từ Khuyết, đại đa số người đều vây quanh, muốn kết giao cùng Từ Khuyết.
Có thể có được tài hoa như vậy, Từ Khuyết ở trong mắt bọn họ, đã là hoàn toàn trở thành siêu cấp đại tài tử ở Hoàng thành, vượt qua cả tứ đại tài tử.
Hơn nữa hôm nay hắn toả sáng ở tiệc rượu của Nhã phu nhân như vậy, rất nhanh tên gọi Lý Bạch sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ Kinh Thành.
Nếu như có thể kết giao với hắn, dù cho chỉ hàn huyên một đôi lời thì cũng đủ để cho bọn họ tự xưng là bạn tốt của "Tạc Thiên Bang Lý Bạch", đồng thời còn có thể dùng để nâng danh tiếng đến mấy năm.
Thậm chí bởi vì có Từ Khuyết nên lần đầu tiên Đường Liễu Phong được các thư sinh khác tiếp đãi, còn có người chủ động chắp tay trò chuyện cùng hắn.
Điều này khiến Đường Liễu Phong thụ sủng nhược kinh, cho tới nay người của thư viện Đông Thành bọn họ đi tới nơi nào, đều bị thư sinh ở các thư viện khác cười nhạo, căn bản không có cách ngẩng đầu lên.
Nhưng y vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay vì y ở bên cạnh "Lý huynh", nên lập tức được người chào đón, nhân sinh lên voi xuống chó đúng là quá nhanh quá nguy hiểm...
Nhìn thấy các thư sinh ở đây náo nhiệt, dồn dập tiến lên bắt chuyện với Từ Khuyết.
Nhã phu nhân cũng có lòng muốn tiến lên trò chuyện cùng Từ Khuyết, nhưng cả người nàng mềm nhũn, hơn nữa dưới quần lại ẩm ướt, nên nàng căn bản không dám đứng lên, chỉ có thể dựa vào bình phong, đôi mắt đẹp quyến rũ, hiện ra nét dịu dàng, dùng một ánh mắt tràn ngập sùng bái lại phức tạp nhìn kỹ Từ Khuyết, thậm chí mí mắt cũng không nỡ chớp, chỉ lo chớp mắt một lần, thì sẽ nhìn Từ Khuyết ít đi một chút.
Vốn là một hồi thịnh yến để thư sinh Kinh Thành tụ hội biểu diễn tài hoa, nhưng cuối cùng lại biến thành đại hội khiến hai đại tài tử ở Hoàng thành bị khinh bỉ, và trở thành buổi biểu diễn cá nhân của Tạc Thiên Bang Lý Bạch.
Một lát sau, một nữ thư đồng vội vã đi tới bên cạnh Nhã phu nhân thấp giọng thì thầm vài câu.
Nhã phu nhân nhàn nhạt gật gật đầu, trầm ngâm một lát, nói với mọi người:
- Chư vị, hôm nay thân thể Viêm Dương công chúa không khỏe, sợ rằng không có cách nào đến tham gia tiệc rượu được.
Lời này vừa nói ra, đám thư sinh đều ngẩn ngơ.
Viêm Dương công chúa không đến? Chuyện này... Thế này rất vô vị, chúng ta tới tham gia tiệc rượu, một nửa nguyên nhân là muốn gặp mặt Viêm Dương công chúa, tiếp xúc gần gũi một, hai, bây giờ thì... Ài.
Rất nhiều người tràn đầy vẻ thất vọng.
Từ Khuyết cũng hơi kinh ngạc.
Tuy rằng hắn tự xưng là Lý Bạch, nhưng hắn vẫn dùng mặt nạ da người giống lần trước dùng tên giả là Hoa Vô Khuyết.
Vì thế nên hắn vốn muốn xem Viêm Dương công chúa sau khi nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì, thuận tiện lại tìm nàng để lấy Hoàng Lăng địa đồ, lại không ngờ nha đầu này lại tùy hứng như thế, nói không đến liền không đến.
- Như vậy cũng được, hôm nay Trang Bức, bản bức bá đã làm đủ rồi. Trước tiên cho các ngươi thời gian một thoáng, mấy ngày nữa kén phò mã lại doạ các ngươi.
Từ Khuyết thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng khẽ hiện lên ý cười.
Dù sao chuyện Trang Bức cũng phải làm một ngày ba lần, mỗi lần không thể thừa thãi, phương pháp và phương thức cũng phải thay đổi liên tục, cứ như vậy mới có thể chân chính hiểu được chữ "Bức", như vậy mới có thể ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể Trang Bức khiến mọi người vỗ tay bảo khen hay.
...
Mà Nhã phu nhân thấy phản ứng trên mặt mọi người khi nghe tin công chúa không đến tin, và tâm tình của mọi người cũng không cao như trước, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Cho dù nàng đã sớm có dự liệu có rất nhiều thư sinh phần lớn vì công chúa mà đến, nhưng trong lòng bao nhiêu vẫn có chút chua xót.
Luận dung mạo sắc đẹp, nàng không hề kém chút nào so với Viêm Dương công chúa, thậm chí so với Viêm Dương công chúa còn có thêm hương vị nữ nhân thiên kiều bá mị, lại thành thục quyến rũ, vóc người cũng thắng một bậc.
Nhưng có thể vì nàng xuất đầu lộ diện quá lâu, ở trong mắt mọi người đã mất đi cảm giác mới mẻ, trái lại Viêm Dương công chúa ít giao du với bên ngoài, hầu như rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, ngược lại tạo cho mọi người cảm giác thần bí.
Sau đó ánh mắt Nhã phu nhân lại rơi vào trên người Từ Khuyết.
Nhìn thấy toàn trường chỉ có mình hắn vẫn mỉm cười, Nhã phu nhân nhất thời cảm thấy nội tâm ấm áp, hảo cảm với Từ Khuyết lại tăng thêm.
- Xem ra hắn thật sự không phải vì Viêm Dương công chúa mà đến, mà là thuần túy đến luận bàn học thuật, thật sự là một chính nhân quân tử.
Nhã phu nhân thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nàng không biết, Từ Khuyết sao có thể quan tâm tới học thuật luận bàn gì đó. Hắn chỉ hoàn toàn tới để trang bức, nơi nào có nhiều người, chỗ nào có náo nhiệt, chỗ đó chính là nơi để hắn Trang Bức.
Đây là tố chất nghề nghiệp cơ bản tối thiểu của một đời bức vương!
...
Sau đó, ánh mắt Nhã phu nhân cũng liếc về phía những người khác.
Viêm Dương công chúa không đến, cộng với hai vị đại tài tử của Minh Thánh thư viện bị Từ Khuyết khiến cho tức giận mà bỏ đi, nàng biết mọi người cũng không còn hứng thú lưu lại nữa.
Hơn nữa khi nãy Từ Khuyết lại triển lộ ra tài đánh đàn, rất nhiều thư sinh am hiểu âm luật đều cất đàn cổ đi, rõ ràng là không dám cùng Từ Khuyết so sánh.
Rõ ràng, mục ca phú cuối cùng này chỉ sợ là không còn ý nghĩa để tiếp tục nữa.
Bởi vì hiện tại trong tai mọi người đều là câu nói của Từ Khuyết "Vô địch thật tịch mịch", sao có thể còn có người nào dám mở miệng hát nữa.
Nhã phu nhân ngồi trên bồ đoàn, dùng váy che kín phần bồ đoàn bị thấm ướt, nhìn về phía mọi người nói:
- Chư vị, bổn cung cảm thấy thân thể có chút không khỏe, không bằng tiệc rượu hôm nay đến đây là kết thúc?
Đa số thư sinh cũng không còn tâm tư lưu lại, thấy Nhã phu nhân mở miệng, liền thi nhau chắp tay cáo từ, sau đó rời đi.
Có rất nhiều người mời Từ Khuyết và Đường Liễu Phong đi ra ngoài uống trà, nhưng Từ Khuyết lại từ chối, uống trà? Đùa gì thế, ca có bia rồi còn cần uống trà?
Ngược lại Đường Liễu Phong thì rất thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt hưng phấn rời đi theo đám thư sinh.
- Tên cặn bã Đường Liễu Phong này... Quên đi, hắn cũng không dễ dạy. Để hắn làm Đường Bá Hổ cũng không được. Cùng một đám thư sinh thấp kém thì uống trà. Đi cũng được, bớt tốn một chai bia của ta.
Từ Khuyết khịt mũi con thường Đường Liễu Phong, lắc đầu nói, hắn cũng đứng dậy muốn rời đi.
- Lý công tử dừng chân.
Lúc này, Nhã phu nhân đột nhiên lại mở miệng gọi hắn lại.
Từ Khuyết nhíu lại lông mày, trong lòng hồi hộp, thiếu phụ này không phải thật sự muốn hẹn hò chứ?
Hắn vừa nghi hoặc vừa chờ mong, Từ Khuyết xoay người, chính khí cười nói:
- Không biết phu nhân có gì phân phó?
Nhã phu nhân chớp chớp đôi mắt đẹp, yêu kiều nói:
- Lý công tử tài hoa hơn người, khiến thiếp thân mở mang tầm mắt, không biết đêm nay có thể lưu lại dùng bữa hay không, thiếp thân muốn thưởng thức thêm tài hoa của công tử.
CMN! Vừa nãy còn tự xưng bổn cung, hiện tại đã bắt đầu tự xưng thiếp thân rồi.
Từ Khuyết cảm thấy chấn động, xem ra thực sự là hẹn hò rồi, phải làm sao mới được đây? Nếu hắn thật sự đáp ứng lưu lại, thì cũng quá cầm thú rồi.
Lúc này, hắn lấy lại vẻ nghiêm túc, chắp tay nói:
- Đa tạ phu nhân khoản đãi, tại hạ vừa vặn cũng không có việc gì, nên sẽ lưu lại đàm luận thi từ ca phú cùng phu nhân.
- Được, trước tiên công tử chờ một chút, đợi thiếp thân đi đổi trang phục đã.
Nhã phu nhân nhất thời kinh hỉ, chậm rãi vịn bình phong đứng lên, đi theo mấy nữ đồng rời đi.
Đúng, Từ Khuyết đương nhiên phải đáp ứng lưu lại.
Lưu lại tuy rằng rất cầm thú, nhưng không ở lại, thì còn không bằng cả cầm thú.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất