Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 190: Có Vị Cô Nương Tên Minh Nguyệt

Chương 190: Có Vị Cô Nương Tên Minh Nguyệt
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Từ Khuyết, hắn cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống.
Nhưng sau một khắc, hai mắt đột nhiên trừng lên, ánh mắt rơi vào vị trí Nhã phu nhân vừa ngồi khi nãy.
Kỳ quái, khối bồ đoàn này, làm sao không giống với những cái khác, màu sắc có chút đậm hơn.
Từ Khuyết nghi hoặc đi tới, khi tay vừa chạm vào bồ đoàn, nhất thời há hốc mồm rồi.
Ướt, dĩ nhiên lại ướt.
Tại sao một cái bồ đoàn đang yên đang lành, lại bị ướt đây?
Bồ đoàn! Bồ đoàn!
Ngươi đã chọc vào ai!
Thế mà lại chịu khổ như vậy?
Nhanh! Nhanh nói ra đi! Ta sẽ báo thù cho ngươi.
...
Cầm lấy bồ đoàn, Từ Khuyết tạo dáng vẻ tiêu chuẩn của Holmes, hắn tiến đến phía trước vẻ mặt chăm chú nói:
- Rất tốt! Bất kỳ manh mối ở hiện trường phạm tội nào đều chạy không thoát hai mắt ta... Dường như hung thủ lưu lại không ít vết tích. Ồ? Là chất lỏng, có mùi... Quá tuyệt rồi! Chỉ cần nghiệm DNA là có thể tìm ra... Nhưng hiện tại có vẻ như không có công cụ kiểm tra DNA, vậy chỉ có thể dùng phương uyên thủy nhất cũng hữu hiệu nhất, ngửi một chút.
Hắn hít một hơi thật dài, Từ Khuyết liền hiểu tất cả mọi chuyện.
- Ta XXX, quên đi! Ta so sánh với một cái bồ đoàn làm gì chứ. Chuyện này không nói rõ Nhã phu nhân...
Trang Bức cuồng ma Từ Khuyết thả bồ đoàn đang giữ trong tay xuống, nghĩ tới lời Nhã phu nhân mời, trong lòng tràn đầy vẻ chờ mong quay lại chỗ ngồi của mình, làm bộ như không phát hiện ra chuyện gì.
Một lát sau, một thư đồng đi đến, mời hắn đi về hậu viện.
Trong sân, Nhã phu nhân đã thay đổi thành cẩm bào màu trắng, đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế đá chờ hắn.
Nhưng Nhã phu nhân không có bất kỳ ám chỉ nào giống Từ Khuyết suy nghĩ, thật sự chỉ cùng Từ Khuyết nói đến thi từ ca phú, làm Từ Khuyết cũng không biết nói gì.
Mãi đến khi màn đêm buông xuóng, sắc trời dần tối, mấy thư đồng bắt đầu bày món ăn.
Từ Khuyết xoay tay một cái, lại đổi lấy hai chai bia, tiện thể rút một điếu thuốc ra hút.
Không có cách nào nha, tâm tình không tốt, phiền muộn cực độ, còn tưởng rằng là hẹn hò, không nghĩ tới lại là hẹn ăn cơm.
Nhã phu nhân lại nhìn điếu thuốc trong tay Từ Khuyết, rất hiếu kỳ nói:
- Lý công tử, không biết đây là vật gì?
Từ Khuyết nhíu lại lông mày, cười thú vị nói:
- Cái này gọi là thuốc lá, ngươi muốn thử một chút sao?
- Được! Thường ngày thiếp thân rất yêu thích những thứ mới mẻ.
Nhã phu nhân cảm thấy hứng thú, nóng lòng muốn thử.
Từ Khuyết cũng định đùa giỡn vị Nhã phu nhân này một chút, lúc này liền đem điếu thuốc trong miệng đưa cho nàng.
Hai má Nhã phu nhân ửng đỏ, nhưng cũng không chú ý, đôi môi mê người nhẹ nhàng mở ra, ngậm điếu thuốc vào trong miệng.
- Chậm rãi hít một hơi, để khói xuống thẳng tới lá phổi, rồi lại chậm rãi phun ra.
Từ Khuyết ở một bên chỉ đạo nói.
Sau đó hắn chuẩn bị xem Nhã phu nhân bị sặc khói mà khóc.
Dù sao người hút thuốc lá thường thì lần đầu tiên sẽ bị sặc đến yết hầu.
Nhưng Nhã phu nhân này hít một hơi thế mà không có dấu hiệu bị sặc, rất thuận lợi hít vào lại phun ra, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Từ Khuyết xem đến trợn mắt há mồm, gặp quỷ rồi? Thế mà có thể một lần đã học được?
- Lý công tử, vật này... Đây thực sự là một vật thần kỳ, sau khi hút một hơi, tuy lúc đầu có chút ảm đạm, nhưng sau đó lại khiến người ta phấn chấn, chẳng lẽ đây là vật để nâng cao tinh thần?
Sau khi Nhã phu nhân hít hai hơi, cảm thấy rất vui vẻ nói.
Từ Khuyết cười gượng một tiếng, đáp:
- Chính là 'sau khi hút một điếu, thì sẽ sướng hơn tiên', nếu phu nhân yêu thích hút thuốc, vậy bao thuốc lá này tại hạ sẽ tặng cho phu nhân vậy.
- Đa tạ công tử.
Nhã phu nhân không từ chối, cười tủm tỉm nhận lấy thuốc lá.
Sau đó hai người lại ngồi giữa bóng đêm, vui sướng hàn huyên một hồi.
Nhã phu nhân nhìn lên bầu trời đầy sao, không khỏi chờ mong nói:
- Lý công tử, chẳng biết có thể làm một câu thơ, để thiếp thân cảm thụ một phen không?
- Đương nhiên có thể.
Từ Khuyết cũng rất thoáng, nếu không phải hẹn hò, vậy thì Trang Bức đi!
Hắn đứng lên, nhìn lên mặt trăng trên cao, cất cao giọng nói:
- Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương! Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Nhã phu nhân khẽ run run, thoáng suy nghĩ về tình cảm trong bài thơ, nàng kịp phản ứng lại, đây là một bài nhớ nhà, không khỏi khẽ than thở:
- Lý công tử muốn về nhà sao?
- Không phải đâu.
Từ Khuyết lắc đầu một cái.
- Vậy vì sao từng chữ trong bài thơ này đều lộ ra một loại cảm giác nhớ nhà? Chẳng lẽ Lý công tử nhìn trời đêm, thế nên mới nhớ nhà?
Nhã phu nhân kinh ngạc nói.
- Cũng không phải, phu nhân tính sai.
Từ Khuyết lại lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Thực sự bài thơ này nói có một vị gọi cô nương tên Minh Nguyệt cởi sạch trước giường, da dẻ nàng trắng mịn như sương trắng trên đất. Ngẩng đầu lại nhìn vị Minh Nguyệt cô nương...
"..." Nhã phu nhân nghe thế cảm thấy bối rối!
Một bài thơ hay như thế, lại... Lại bị giải thích thành như vậy?
Một cô nương tên Minh Nguyệt cởi sạch, lẽ nào... Lý công tử đang ám chỉ ta sao?
Nghĩ tới đây, mặt Nhã phu nhân trong nháy mắt đỏ lên.
Tuy nói nàng không còn là cô gái không hiểu gì, thế nhưng nàng vẫn chưa gả cho người khác.
Kỳ thực nói như vậy cũng không đúng, chỉ có thể nói Nhã phu nhân vẫn bảo trì tấm thân xử nữ, nàng vốn là Trưởng Công Chúa của tiên hoàng, nhận mệnh của tiên hoàng, gả cho Hỏa Thần trong Thái Miếu bảo hộ Hỏa Nguyên Quốc làm vợ, tuy rằng chỉ là một nghi thức, thế nhưng nàng đại diện cho tín ngưỡng của toàn bộ bách tính Hỏa Quốc đối với Hỏa Thần.
Vì thế nên, Nhã phu nhân nhất định phải tuân theo di mệnh tiên hoàng, chung thân không được tái giá, vì "Hỏa Thần" thủ tiết, nếu không một khi thất tiết, có người nói thì sẽ khiến cho cả Hỏa Nguyên Quốc mất đi che chở của Hỏa Thần.
Cũng chính bởi vì như vậy, Nhã phu nhân này vốn là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, lại biến thành thiếu phụ phong vận, để hai đời thư sinh nhìn thấy nhưng không chạm được, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn từ xa chứ không thể đùa giỡn.
Nhưng lúc này Nhã phu nhân nghe được Từ Khuyết nói ra lời khiêu khích rõ ràng như vậy, nàng lại không có chút phản cảm nào, trái lại trong nội tâm vừa chờ mong vừa thấp thỏm.
Qunhiều năm như vậy nàng phải thủ tì Hỏa Thần, nàng thật sự cam tâm sao? Thật sự đáng giá sao?
Trước đây tuy Nhã phu nhân đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại chưa bao giờ gặp được người nào giống như Lý Bạch trước mắt, có thể làm cho nàng run rẩy từ tận linh hồn, quả thực là phong hoa tuyệt đại, học phú ngũ xa, phong lưu phóng khoáng...
Ngừng thở, Nhã phu nhân tựa hồ đang khó khắn quyết định, một lát sau, nàng mới nhỏ tiếng nói:
- Lý... Lý công tử, thiếp thân... Thiếp thân còn chưa chuẩn bị kỹ càng, có thể sau này hãy nói hay không?
- Hể?
Từ Khuyết sửng sốt một chút, lại nhìn Nhã phu nhân e thẹn như vậy, nhất thời hiểu được đối phương nghĩ rằng mình đang ám chỉ trêu ghẹo nàng.
Kỳ thực, ngươi cho rằng ta đang trêu ghẹo em gái? Kỳ thực, ta đây giờ nào khắc nào cũng đang Trang Bức.
Từ Khuyết lúc này cười nói:
- Có thể có thể, thời gian còn dài, nếu phu nhân yêu thích thi từ ca phú, ngày sau nếu tại hạ có cơ hội, tự nhiên có thể đọc cho phu nhân nghe.
- Lý công tử quả thật là chính nhân quân tử.
Nhã phu nhân cười tủm tỉm đáp.
Từ Khuyết khóe miệng khẽ nhếch, cũng không nói gì thêm nữa.
Dù sao mấy ngày nữa chính là thời gian công chúa kén phò mã, hắn còn muốn đến đó đối đầu với Hỏa Hoàng, vì thế hắn không muốn cùng Nhã phu nhân chơi quá mức.
Bằng không gặp tình huống như ngày hôm nay, Từ Khuyết đã sớm triển khai đại chiêu ghẹo em gái rồi.
...
Sau khi dùng xong bữa tối sau, Từ Khuyết cũng chủ động đứng dậy cáo từ, quyết định về khách sạn ngủ.
Nhã phu nhân tuy rằng không muốn, nhưng cũng không dám thật sự giữ Từ Khuyết lưu ìn theo hắn rời đi.
Sau đó, nàng trở lại trong sân, ngồ trước bàn đá trầm ngâm một lát, lần thứ hai nhóm lửa hút một điếu thuốc.
- Vật này thật sự quá thần kỳ, ngày mai có thể mang đi cho Thừa Tướng phu nhân cùng với mấy vị Tướng quân phu nhân thử xem.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất