Chương 196: Ngày Tốt Không Ngại Tiếp Tới Cùng
Chín lối vào, Từ Khuyết tùy ý tìm một cái để đi qua, vẫn chưa đặc biệt để ý đối thủ sẽ là ai.
Đồng thời gọi ra giao diện hệ thống, tiến vào thương thành.
Từ ngày hôm trước lúc tên gọi thăng cấp thành "Bức Bá", bên trong thương thành liền có thêm rất nhiều công pháp pháp quyết.
Sau khi Từ Khuyết đảo qua một chút, không chút do dự lựa chọn một môn đao pháp cao cấp, cũng mua lại.
Ding, chúc mừng kí chủ thành công trao đổi Đoạn Tình Thất Tuyệt Đao, có tu luyện hay không?
- Có.
Vèo!
Một đạo ánh sáng đột nhiên từ trong đầu của hắn, trực tiếp rót vào đan điền, giống như một dòng nước ấm, kinh mạch trên người trở nên sáng ngời.
Một cái chớp mắt, bộ vô thượng đao quyết được khen là đơn giản thô bạo nhất này, trong nháy mắt liền truyền thừa thành công.
Lúc Từ Khuyết bước vào lối vào sân thí luyện, chân nguyên lực trong cơ thể đột nhiên hơi ngưng lại, bị một luồng sức mạnh kỳ quái xâm lấn, chợt toàn bộ bị áp chế về đan điền.
Ding, kiểm tra thấy tu vi của kí chủ bị phong cấm, có tiêu hao điểm Trang Bức, tiến hành cưỡng chế phá giải hay không?
Gần như cùng lúc đó, âm thanh thông báo của hệ thống ở trong đầu Từ Khuyết vang lên.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nếu hệ thống có thể phá giải loại phong cấm này, vậy cũng không có gì cần lo lắng. Dù sao lúc trước lẻn vào dị tộc bên kia hắn đều không sợ, giờ trở lại trong Hoàng thành này, há có thể sợ?
- Trước tiên đừng phá giải vội, để Diệp Lương Thần ta trang bức một chút rồi lại nói.
Từ Khuyết hơi suy nghĩ, từ chối đề nghị của hệ thống, một bước bước hướng về bên trong sân thí luyện.
Ầm!
Còn chưa đi được vài bước, một luồng phản lực mạnh mẽ vô hình đột nhiên buôn xuống, lan khắp toàn thân, tiếp đó cả người loáng một cái trực tiếp bị truyền tống đến trên một cái đài tỷ võ.
Lúc này, trên đài tỷ võ có một tên tu sĩ tay cầm trường thương đang chờ đợi.
Nhìn thấy Từ Khuyết khoác áo bào đen, không thấy rõ dáng dấp, tu sĩ này lập tức cười lạnh một tiếng:
- Giả thần giả quỷ, gặp phải ta, coi như vận may của ngươi không được tốt
- Con mẹ nó đồ thiểu năng!
Từ Khuyết lắc đầu mắng một câu, từ bên trong hệ thống thương thành mua một cây đao phổ thông, bỗng dưng cầm trên tay.
Dưới mỗi cái luận võ đài đều có một tên cấm vệ, phụ trách giám sát, Từ Khuyết bên này cũng không ngoại lệ.
Thấy hai người đã xác nhận binh khí, cấm vệ lấy ra một cuốn vở, hỏi dò tên của hai người, ghi chép lại, đồng thời mặt không chút thay đổi nói:
- Tỷ thí bắt đầu.
Vèo!
Cấm vệ vừa dứt lời, thanh trường thương của tu sĩ kia lập tức quét qua, bước nhanh nhằm phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cực kỳ hờ hững, từ bên trong hệ thống thương thành mua ra một cái cái bật lửa.
Đồng thời đoạn đao trong tay bỗng nhiên hướng về phía trước đánh xuống.
Đoạn tình thơ thất tuyệt, nhất đao đoạn tình!
"Coong!"
Dưới một tiếng kim thạch va chạm, tia lửa bắn toé.
Sắc mặt của tu sĩ kia đột nhiên kịch biến, vẻn vẹn một đao, toàn bộ hổ khẩu của y mạnh mẽ bị đánh nứt, máu tươi chảy ròng.
- Ngươi muốn chết!
Tu sĩ kia nổi giận gầm lên một tiếng, nhịn đau vung trường thương lên, đồng thời đâm hướng về Từ Khuyết.
"Vèo!"
Từ Khuyết đột nhiên lùi lại một bước, dễ như ăn cháo tránh một thương này, sau đó hô một tiếng:
- Ngừng ngừng ngừng... Tạm dừng một chút!
- Ngừng cái gì? Ngươi sợ sao? Không cần sợ, xem ta dùng một thương liền kết liễu ngươi.
Thanh trường thương của tên tu sĩ kia căn bản không hề có một chút ý tứ muốn tạm dừng, tiếp tục giết hướng về phía Từ Khuyết.
- Gấp cái gì, bị nghiện thuốc lá, hút điếu thuốc có được không?
Từ Khuyết lắc đầu, vừa tránh mũi nhọn của thanh trường thương của tu sĩ kia, thuận thế từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đặt trên miệng, còn cố ý mua cái bật lửa!
"Lạch cạch!"
Bật lửa thoát ra một ngọn lửa, nhen lửa điếu thuốc lá.
Tên cấm vệ dưới đài kia, trong nháy mắt liền há hốc mồm.
- Chuyện này... Đây là thuốc lá?
Trong Hoàng thành vô số người tìm kiếm thuốc lá hai ngày đều không có kết quả, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa... Cái tên này lại là vừa luận võ vừa hút thuốc, không khỏi cũng quá trâu đi, còn không để đối thủ ở trong mắt?
Cấm vệ có chút kinh ngạc.
Mà tu sĩ cầm trường thương cũng sững sờ một hồi lâu, kết quả nhìn thấy Từ Khuyết không nhanh không chậm hút một hơi thuốc, còn tỏ vẻ hưởng thụ phun ra một vòng khói.
Giờ mới hiểu được, thì ra cái tên này hô một tiếng tạm dừng như vậy, thật sự chính là vì muốn hút thuốc.
- Vô sỉ!
Tu sĩ cầm trường thương trong nháy mắt cảm giác được mình đã bị xem thường cùng sỉ nhục, lập tức thẹn quá thành giận, tay cầm trường thương, lúc này một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân triển khai ra.
- Oh, tức rồi? Đừng hiểu lầm nha, ta hút thuốc kỳ thực cũng là vì cảm thụ cảm giác đoạn tình một chút. Hiện tại, cảm nhận được rồi. Tiếp theo, đến phiên ngươi cẩn thận lĩnh hội một chút...
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, một tay mang theo thuốc lá, một tay kia cầm đoạn đao, bỗng nhiên đánh xuống.
Tư thế cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng uy lực của một đao này, lại thật sự là không thể đùa giỡn.
Đao đoạn tình rơi, vạn cân chém xuống!
Môn đao pháp này hầu như không có chiêu thức cao thâm khó dò gì cả, hoàn toàn chính là dựa vào sức mạnh của thân thể, tập trung vào một điểm bộc phát ra.
Từ Khuyết sau khi tu luyện Minh Vương Trấn Ngục thể, thân thể cùng sức mạnh từ lâu đã tăng cường, một đao này chém xuống, uy lực so với trước còn muốn lớn hơn.
"Đang ——!"
Trường thương cùng lưỡi dao, tầng tầng đụng vào nhau.
Nhưng chỉ là tiếp xúc như thế vừa, trường thương trong tay tu sĩ kia trong nháy mắt gãy vỡ, đồng thời cả người bị một luồng sức mạnh đánh bay đi, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây, trực tiếp bay ra khỏi luận võ đài, hôn mê tại chỗ.
Cấm vệ dưới đài nhất thời trợn to hai mắt, tràn ngập kinh hãi.
Gã rất khó tin tưởng, sau khi bị cấm cố tu vị, tên hắc bào nam tử trên đài này lại còn có thực lực mãnh liệt như vậy, vừa hút thuốc, một đao liền đánh bay đối thủ, thậm chí thanh trường thương bằng sắt kia đều bị chém đứt.
Quái lực như vậy, tên này còn là người sao?
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 70 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
"Hô!"
Từ Khuyết phun ra một cái vòng khói, ánh mắt quét về phía tên cấm vệ, lạnh nhạt nói ra:
- Đồng chí, có muốn cũng hút một hơi hay không? Thuận tiện mau giúp ta an bài tiếp một đối thủ đi.
Đồng chí? Đây là xưng hô kiểu gì?
Cấm vệ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội lấy ra một tấm bùa chú, kề sát ở trên người tu sĩ hôn mê bất tỉnh kia, đưa y ra ngoài.
Tu sĩ vừa biến mất, tác dụng truyền tống trên đài tỷ võ lập tức có hiệu lực.
Vèo!
Chỉ thấy trên đài tỷ võ lóe lên một tia sáng trắng, tiếp đó, một tên nam tử cao ngạo thân mặc bạch y, cầm trường kiếm trong tay, xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết!
Cấm vệ ngẩng đầu nhìn lại, lập tức há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Kiếm... Kiếm Thần Chi Tử, Diệp Trường Phong?
Đồng thời, ở ngoài luận võ đài, vô số đạo ánh mắt cũng dồn dập tập trung ở Từ Khuyết bên này.
Nhưng người bọn họ quan tâm, là Diệp Trường Phong!
Vị này được khen là ngôi sao tương lai chói mắt nhất gần đây của Lang Kiếm Tông, được xưng Kiếm Thần Chi Tử tuyệt thế thiên kiêu, rốt cục đã ra trận.
Thanh trường kiếm hắn cầm trong tay kia, tên là Xích Vân Vô Ảnh Kiếm, do tông chủ Lang Kiếm Tông tự mình luyện chế, giết người vô ảnh vô hình.
Thêm vào thực lực cường thịnh cùng kiếm pháp của y, hầu như có thể nói là ở lần chọn rể này, là nhân tuyển mạnh mẽ nhất trong việc tranh cướp phò mã.
Vì thế Diệp Trường Phong vừa bước ra sân, lập tức gây nên chú ý của mọi người toàn trường.
Y là thiên chi kiêu tử, tồn tại muôn người chú ý, càng là thiên Tài Lang Kiếm Tông có tư cách nhất trở thành phò mã mới.
Y vừa xuất hiện, mọi người lập tức tràn ngập chờ mong đối với thực lực cùng kiếm pháp của y.
- Kiếm Thần Chi Tử có kiếm pháp căn cơ vững chắc, bây giờ dù cho không triển khai Chân Nguyên, kiếm pháp của y vẫn xuất thần nhập hóa như trước. Để 3 thắng liên tiếp, quả thực dễ như trở bàn tay.
- Đáng thương chính là những người trở thành đối thủ của hắn. Chỉ sợ sẽ bị bại không cam tâm. Người áo đen kia chính là kẻ đáng thương thứ nhất.
- Ồ, người áo đen này hình như đã thắng lợi một trận.
- Đáng tiếc, đụng với Diệp Trường Phong, chỉ có thể trách vận may của hắn không tốt.
Mọi người đều lắc đầu, cảm thấy đồng tình với Từ Khuyết.
...
Mà Lang Kiếm Tông bên kia còn có mấy tên đệ tử vẫn chưa tham gia thí luyện, ngồi ở trên ghế, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Khà khà, các ngươi đoán, Diệp sư huynh dùng mấy chiêu thì có thể thắng? Một tên đệ tử Lang Kiếm Tông trêu tức cười nói.
- Ha ha, kiếm của Diệp sư huynh, chính là kiếm giết người, nhưng trận luận võ này không cho phép thương tới tính mạng, thế nhưng Diệp sư huynh, vẫn là đủ để một chiêu chế địch.
- Không sai. Lấy khoái kiếm của Diệp sư huynh, dù cho không dùng tới Chân Nguyên, ở bên trong ngũ quốc cũng là số một số hai.
- Người áo đen kia, trong vòng ba chiêu tất bại!
- Khà khà, ta đoán là hai chiêu.
Mấy tên đệ tử tỏ vẻ tươi cười nghị luận, không ai cho rằng, Diệp Trường Phong thất bại, chỉ đang suy đoán người áo đen kia đến tột cùng là bên trong mấy chiêu thì bại lui, hoặc là tại chỗ đầu hàng.
Luận võ đài bên này, cấm vệ mới từ trong kinh ngạc định thần lại, nhưng trong lòng vẫn có chút ngơ ngác, một đời thiên kiêu, Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, gặp phải thực lực cường hãn như thế này, người áo đen một chiêu chế địch, đến tột cùng sẽ thắng hay bại? Thực sự là làm người chờ mong.
- Diệp Lương Thần, ngươi đã là trận thứ hai, xin mời thay binh khí đi.
Cấm vệ nhìn Từ Khuyết nói ra.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, lập tức khóe miệng co rút, mẹ, Đoạn Tình Thất Tuyệt Đao pháp này vừa mới đổi tới tay, liền triển khai hai chiêu, lại không cho dùng.
Cũng may những vũ kỹ này ở bên trong hệ thống thương thành, chỉ có thể xem như là Hoàng Giai cấp thấp, chỉ cần mười mấy điểm Trang Bức mà thôi, Từ Khuyết mua không có chút đau lòng nào.
Thế nhưng nên mua cái gì đây? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Lục Mạch Thần Kiếm? Hay là Quỳ Hoa Bảo Điển đây?
Từ Khuyết rơi vào do dự.
Nhưng chính sự do dự này của hắn, để rất nhiều người ở đây đều hiểu lầm, cho rằng hắn luống cuống rồi.
Kể cả Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, con ngươi lãnh đạm đảo qua Từ Khuyết, mặt không hề cảm xúc lạnh lùng nói:
- Ta có thể cho ngươi cơ hội đầu hàng, không cần ở đây lãng phí thời gian.
- Ta chịu thua?
Từ Khuyết vừa nghe liền vui vẻ!
Diệp Trường Phong nhàn nhạt gật đầu:
- Kiếm của ta chỉ giết người, ta không xem quy tắc, ngươi đánh với ta một trận, chỉ có chết!
Ái chà!
Phong phạm Trang Bức này của ngươi, nếu không phải Triệu Nhật Thiên kia không tới, hai ngươi cũng thực sự là có thể liều một trận.
Đáng tiếc, bức cách chân ngôn của ta, tự trang bức, để cho người khác không thể trang bức! So Trang Bức, ngươi hơn được Diệp Lương Thần sao?
Từ Khuyết lắc đầu cười lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên một vệt đường vòng cung, nhìn Diệp Trường Phong nói:
- Kỳ thực ta cũng họ Diệp, ta không thích cùng người nói phí lời, nếu ngươi cảm giác ngươi có thực lực chơi với ta, ta cũng không ngại tiếp tới cùng.
- Diệp Lương Thần? Chưa từng nghe nói!
Lông mày Diệp Trường Phong cau lại, nhàn nhạt lắc đầu.
- Ta là người bản địa, ta có 100 loại phương thức để ngươi không tiếp tục chơi được nữa.
Từ Khuyết đáp.
Mọi người ở đây lại nghe có chút ngơ ngác.
Diệp Lương Thần? Cái quỷ gì? Còn là người bản địa?
Đại ca, chúng ta cũng là Hoàng thành bản địa nha, tại sao xưa nay chưa từng nghe nói qua đại danh của ngươi? Hơn nữa ngươi đây là từ đâu mượn tới lá gan, lại dám theo Diệp Trường Phong nói câu như thế?
Đều là họ Diệp, có thể đừng cuồng như thế không, chút nữa thua cũng khó coi đấy.
Rất nhiều thư sinh cùng với tu sĩ ở Hoàng thành tỏ rõ vẻ không có gì để nói.
Mà lúc này, Diệp Trường Phong hiển nhiên cũng đã có chút không kiên nhẫn, đạm mạc nói:
- Nếu ngươi muốn đi tìm cái chết, vậy ta không ngăn cản ngươi.
- Ha ha, ta cũng muốn nhìn một chút là ai tìm chết.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, tại chỗ gọi ra giao diện hệ thống, trực tiếp tiến vào thương thành.
Sát Nhân Kiếm đúng không? Không thèm để ý quy tắc đúng không? Rất trâu bò đúng không? Được rồi!
- Hệ thống, ta mua Độc Cô Cửu Kiếm!