Chương 197: Diệp Thiếu Hiệp Đoạn Kiếm
Ding, chúc mừng kí chủ thành công mua được Độc Cô Cửu Kiếm, có sử dụng hay không?
- Có!
Từ Khuyết hơi suy nghĩ, một dòng nước nóng lần thứ hai chảy khắp kinh mạch toàn thân.
Trong đầu, dường như xuất hiện một người tí hon màu đen, cầm lợi kiếm trong tay, triển khai vô số kiếm pháp cao thâm khó dò.
Bộ kiếm pháp kia, vững vàng ấn nhập trong đầu của hắn, giống như từ lúc sinh ra đã mang theo.
Sau một khắc, con ngươi Từ Khuyết mở ra, từ trong không gian chứa đồ của hệ thống lấy ra một thanh lợi kiếm, ánh mắt quét về phía Diệp Trường Phong, một luồng túc sát chi ý giống như lợi kiếm phong mang, trong nháy mắt chạy khắp toàn thân.
Sử dụng kiếm?
Ở trước mặt Diệp Trường Phong, hắn lại dám sử dụng kiếm?
Cấm vệ dưới luận võ đài, bao gồm cả mọi người ở đây, đều sửng sốt.
- Hắn điên rồi sao? Lẽ nào hắn không biết, Diệp Trường Phong am hiểu nhất chính là kiếm pháp sao?
- Nếu như không luận tu vi, bên trong ngũ quốc, người dám ở trước mặt Diệp Trường Phong sử dụng kiếm, hầu như không có.
- Diệp Lương Thần này khẳng định là điên rồi.
- Chắc là điên rồi, hay là hắn căn bản chưa từng nghe nói qua tên của Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong?
- Người này xong rồi!
Mọi người tại đây đều lắc đầu, có người đồng tình với Từ Khuyết, cũng có người thờ ơ lạnh nhạt.
Lang Kiếm Tông bên kia, vài tên đệ tử cũng hơi kinh ngạc, chợt lắc đầu cười lạnh:
- Người áo đen này tự xưng là cái gì Diệp Lương Thần... Ha ha, thực sự là điếc không sợ súng.
- Diệp sư huynh căn bản không thèm để ý cái gọi là quy tắc, các ngươi xem dáng vẻ của Diệp sư huynh, chỉ sợ là động sát niệm rồi.
- Nếu thật sự là giết người, Hỏa Hoàng chỉ sợ cũng không có cách nào với Diệp sư huynh, thậm chí sẽ còn che chở Diệp sư huynh nữa.
- Khà khà, hết cách rồi, ai bảo Diệp sư huynh của chúng ta ưu tú như vậy đây.
...
Một bên khác, Đường Liễu Phong cũng há hốc mồm, đứng ở ngoài sân thí luyện lo lắng hô to:
- Lý huynh, nhanh hạ xuống đi. Trận chiến này không thể đánh.
...
Nhưng còn có một phương nhân mã, cũng kinh ngạc không thôi.
Đệ tử của Thiên Hương Cốc, bao gồm cả ông lão mang đội kia, đều kinh ngạc nhìn Từ Khuyết trên đài tỷ võ.
- Quần áo của người này, sao giống nhau như đúc với vị Hoa thiếu hiệp mà phái ta đang tìm thế?
Một tên đệ tử kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, ta cũng đã xem qua chân dung, trang phục hoàn toàn tương đồng, lẽ nào chỉ là trùng hợp?
- Đáng tiếc không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thế nhưng theo ta được biết, loại áo bào đen này tựa hồ là bang phục Tạc Thiên Bang của Hoa thiếu hiệp, hầu như mỗi vị Tạc Thiên Bang đều có một cái.
- Trưởng lão, có cần đứng ra khuyên can hắn hay không? Thuận tiện hỏi thăm hắn tăm tích của Hoa thiếu hiệp?
Một tên đệ tử nhìn về phía ông lão bên cạnh, thấp giọng hỏi.
Lông mày của ông lão cau lại, lắc lắc đầu:
- Tạm thời xem trước một chút, nếu thật sự là người của Tạc Thiên Bang, e rằng không thể bại bởi Diệp Trường Phong này.
Vài tên đệ tử Thiên Hương Cốc vừa nghe thấy thế, không khỏi hơi há mồm, nhưng không nói gì.
Ánh mắt của mọi người toàn trường, đều tập trung đến trên đài tỷ võ bên trong sân thí luyện.
Mỗi người đều đang chăm chú trận quyết đấu giữa Diệp Trường Phong và Từ Khuyết, bởi không cách nào sử dụng Chân Nguyên, chỉ có thể dựa vào võ kỹ để chiến đấu
- Ở trước mặt ta, người dám sử dụng kiếm đều đã chết rồi. Ngày hôm nay, ngươi cũng không ngoại lệ.
Diệp Trường Phong nhìn Từ Khuyết, từ tốn nói.
- Ồ? Tiểu tử, ngươi trang bức không tệ à. Xem ra cũng là người thường thường Trang Bức. Nhưng mà, Lương Thần ta thích nhất ra tay đối với những người tự nhận là năng lực xuất chúng kia. Ta sẽ để ngươi rõ ràng, Lương Thần chưa bao giờ nói lời nói suông. Hôm nay liền để ngươi nếm thử lợi hại của người địa phương chúng ta...
Từ Khuyết nói xong, khóe miệng giương lên, ngón tay nhẹ nhàng gảy lưỡi kiếm một chút!
"Coong!"
Lợi kiếm phát sinh một tiếng run rẩy, tiếng kiếm reo hơi vang lên.
- Nói vậy ngươi xưa nay chưa từng cảm thụ loại cảm giác Trang Bức không được mà còn bị thảo ngược lại à? Yên tâm! Yên tâm! Hôm nay, ở trước mặt bản bức vương, liền để ngươi không còn bức để trang nữa.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, sau đó trường kiếm nhẹ nhàng vẩy một cái, nhắm thẳng Diệp Trường Phong.
"Xèo!"
Con ngươi của Diệp Trường Phong lóe qua một vệt sáng lạnh, dĩ nhiên xuất thủ trước.
Thanh Xích Vân Vô Ảnh Kiếm trong tay y nhanh đến cực hạn, dù cho không có Chân Nguyên thôi thúc, vẫn ở trong mắt mọi người hóa thành vô ảnh, biến mất.
Đổi làm Từ Khuyết lúc trước, hoặc là sẽ thật bị doạ, kiếm nhanh như vậy, càng quỷ dị như vậy!
Nhưng sau khi được truyền thừa Độc Cô Cửu Kiếm, Kiếm Ma ý cảnh kia cũng hoà vào trong cơ thể hắn, giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, đã nhìn thấu chiêu kiếm này.
"Vù!"
Trong phút chốc, con ngươi của Từ Khuyết nhắm lại, trường kiếm trong tay cũng vang lên tiếng kiếm reo, trực tiếp đâm tới Diệp Trường Phong.
Mọi người tại đây nhìn thấy tình cảnh này, trong nháy mắt sợ hết hồn.
- Hắn không muốn sống sao? Ngay cả một chiêu đều đỡ không nổi, liền giết tới như vậy?
- Hắn điên rồi sao?
Tất cả mọi người đều trợn to mắt.
Bọn họ cũng không biết, cái gọi là Độc Cô Cửu Kiếm, chính là chỉ có tiến không lùi.
Chiêu nào chiêu nấy đều là tiến công, tấn công làm địch không thể không thủ.
Tiến công, chính là phòng thủ!
Chiêu kiếm này của Từ Khuyết, là Phá Kiếm Thức, phá hết tất cả kiếm pháp trên trời dưới đất!
"Cheng!"
Cùng với một tiếng tiếng kim loại vang lên, không trung đột nhiên bắn toé ra mấy tia lửa, chiêu kiếm này của Diệp Trường Phong hoàn toàn bị Từ Khuyết ngăn cản lại.
Hơn nữa, cũng không phải là Từ Khuyết cản hắn, mà là chiêu kiếm này của Từ Khuyết vô cùng xảo quyệt, xem như không chiêu, lại hư có chiêu, hoàn toàn không theo chiêu thức an bài.
Cảnh này khiến Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong không thể không lâm thời biến chiêu, hóa tiến công làm phòng thủ, chặn lại chiêu kiếm này, đồng thời thân hình bỗng nhiên chợt lui.
Xèo!
Một chiêu kiếm của Diệp Trường Phong chỉ xuống đất, hổ khẩu hơi tê dại, con ngươi khiếp sợ đột nhiên tập trung vào Từ Khuyết.
- Đây là kiếm pháp gì?
Y lạnh giọng hỏi, trong lòng khó có thể tin.
Từ Khuyết cười nhạt, đang chuẩn bị mở miệng chém một phen Trang Bức, kết quả...
"Loảng xoảng!"
Chuôi thiết kiếm trong tay lại đột nhiên gãy vỡ, lưỡi kiếm rơi xuống trên đài tỷ võ.
Toàn trường nhất thời một trận im lặng, tiếp đó, nổi lên một luồng thanh âm ồ lên!
- Mau nhìn, kiếm của Diệp thiếu hiệp đứt đoạn rồi.
- Thật không hổ là Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong! Vẻn vẹn một đòn liền phá hủy kiểm của đối thủ!
- Đây là công lao của Xích Vân Vô Ảnh Kiếm, thanh kiếm kia đã tiếp cận cấp bậc tứ tinh pháp khí, dù cho không sử dụng Chân Nguyên thôi thúc cũng sắc bén vô cùng.
- Ha ha, xem ra chỉ cần một hiệp, Diệp Lương Thần liền xong đời.
- Nhưng kỳ quái là Diệp Trường Phong sao đột nhiên ngừng tay cơ chứ? Lẽ nào là muốn cho Diệp Lương Thần cơ hội đầu hàng?
- Đây không giống như tính cách của Diệp Trường Phong.
Mọi người đều nghị luận sôi nổi.