Chương 199: Hỏa Hoàng Đến
Cho đến hôm nay, Trang Bức vô số!
Từ Khuyết đã quen với loại cảm giác bị Trang Bức khí quay xung quanh này, sâu sắc cảm nhận được câu thánh ngôn trong giới Trang Bức kia:
- Người nếu như không Trang Bức, cùng cá ướp muối có khác gì nhau đâu?
Bởi vậy, Từ Khuyết trước sau quanh năm duy trì trang bức, chính là muốn tìm tới sự hài lòng bên trong Trang Bức.
Chỉ có điều, hệ thống chó má này cũng không biết là tính toán điểm Trang Bức như thế nào, mỗi lần thu được điểm Trang Bức đã càng ngày càng nhiều.
Tuy rằng còn không làm rõ được hệ thống là tính toán như thế nào, hệ thống cũng không cách nào báo cho, nhưng Từ Khuyết suy đoán, chắc là có liên quan với cảnh giới bản thân cùng với cảnh giới người xung quanh các thứ.
Nhưng mà, đối với một bức vương bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể Trang Bức mà nói, Từ Khuyết cũng không quá để ý những chi tiết này, chỉ cần có thể Trang Bức, chỉ cần trang bức tốt, có điểm Trang Bức, tất cả những thứ cũng đủ rồi.
Cái Tu Tiên Giới này, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị hắn trang bức xuyên thấu.
Bên trong một mảnh vắng lặng, Từ Khuyết đưa mắt tìm đến cấm vệ phía dưới đài, rất thô bạo lẫm liệt hướng về cấm vệ hô lớn:
- Đến đây đi! Ta muốn đánh với mười tên...
- Diệp... Diệp thiếu hiệp, đây là quyết đấu một chọi một.
Cấm vệ sau khi chấn động, hơi có chút không biết nói gì, phục hồi lại tinh thần, chỉ có thể cười khổ lấy ra một tấm bùa chú, vỗ vào trên người Diệp Trường Phong đã ngã xuống đất bị thương nặng không dậy nổi, đưa y ra ngoài luyện võ tràng.
Đường đường tam đại phái ở ngũ quốc, tinh anh thiên kiêu của Lang Kiếm Tông, được xưng Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, lại uất ức bại trận như thế
Liền cửa thứ nhất đều không thể thông qua, lại thua thảm như thế.
Chỉ vì y đụng tới một người... Người địa phương trong truyền thuyết, Diệp Lương Thần.
Chuyện này ngoài dự liệu của rất nhiều người, cũng ra ngoài dự liệu của tên thái giam1 tổng quản ở ngoài Kim Loan điện kia.
Thân là thái giám thiếp thân của Hỏa Hoàng, vị tổng quản này hiểu rõ rất nhiều nội tình bí ẩn.
Dựa theo gã biết, Hỏa Hoàng lần này kén phò mã cũng không phải là thật sự tùy ý xằng bậy, mà là trước giờ đã định mấy vị thiên kiêu tài tử làm người được chọn tốt nhất.
Ví dụ như đứng đầu tứ đại tài tử của Minh Thánh thư viện, Triệu Hạo.
Ví dụ như Lang Kiếm Tông Kiếm Thần Chi Tử, Diệp Trường Phong.
Hai người này đều là nhân tuyển mà Hỏa Hoàng coi trọng nhất, hơn nữa Triệu Hạo còn được đặt ở vị trí thứ nhất.
Đáng tiếc ngày hôm trước bị một tài tử tên là Lý Bạch của Tạc Thiên Bang đánh bại, giơ một bức chữ đi dạo hết Hoàng thành, dù cho không phải thân bại danh liệt, cũng đã mất đi tư cách trở thành phò mã.
Vì thế Hỏa Hoàng lại đem vị trí thứ nhất phóng tới trên người Diệp Trường Phong, nhưng hiện tại, Diệp Trường Phong ngay cả cửa thứ nhất đều qua không được, mà người dẫn đến nguyên nhân này, lại vẫn là người của Tạc Thiên Bang!
Chuyện này làm cho lão thái giám bị dọa sợ, nhìn thấy Diệp Trường Phong bị đưa ra ngoài sân, gã cũng lập tức xoay người, chạy về bên trong Kim Loan điện.
Đây chính là trắng trợn làm mất mặt.
Hơn nữa, người bị mất mặt chính la Hỏa Hoàng bệ hạ.
Tạc Thiên Bang này, đến cùng có lai lịch gì?
Lão thái giám liền kỳ quái, tại sao xưa nay chưa từng nghe nói còn có một cái bang phái cuồng vọng khốc huyễn tên Tạc Thiên?
Mà lúc này bên trong Kim Loan điện, một người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi ở trên long ỷ, cốt kiện gân mạnh, như tỳ hưu đang ngồi.
Trên thân ông ta mang long bào thêu hỏa diễm, thân thể lẫm liệt, bộ ngực rộng rãi, trong lúc vung tay nhấc chân, đều toát ra vẻ tự nhiên, đế vương bá khí uy chấn thiên hạ.
Đây chính là Hỏa Hoàng của Hỏa Nguyên Quốc, Cơ Minh Vũ.
Ở bên cạnh Hỏa Hoàng, hai nữ tử đang đứng, chính là Viêm Dương công chúa cùng với Tử Huyên.
Lúc này sắc mặt hai người nhìn như hờ hững, nhưng giữa hai lông mày lại mang theo từng vẻ ưu lo.
Mấy ngày nay các nàng cũng biết sự tích của Tạc Thiên Bang Lý Bạch, đồng thời ra sức tìm người đi tìm đến một bộ "Lý Bạch hút thuốc, kết quả vừa nhìn liền ngây người tại chỗ.
Người kia đâu phải là Lý Bạch gì. Rõ ràng chính là Hoa Vô Khuyết, không, nói cho đúng, hẳn là Từ Khuyết.
Phò mã gia sáu năm trước, Từ Khuyết!
Lúc đó đầu óc hai người lập tức trống không, không hẹn mà cùng nhảy ra ba chữ: hắn đến rồi!
Nên đến, cuối cùng sẽ đến!
...
- Báo!
Lão thái giám hoang mang hoảng loạn chạy về Kim Loan điện, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Hỏa Hoàng, run giọng nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, lão nô vừa mới... Vừa mới nhìn thấy, Lang Kiếm Tông Diệp Trường Phong bị người ta đánh bại rồi.
- Cái gì?
Không chỉ có Hỏa Hoàng, liền ngay cả Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên cũng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ đều rất rõ ràng thực lực của Diệp Trường Phong, một thân tu vi từ lâu bước vào Nguyên Anh kỳ, hơn nữa ở trên kiếm đạo có thiên phú dị bẩm, chính là một trong thiên kiêu của Lang Kiếm Tông mấy trăm năm qua, làm sao có khả năng sẽ bại?
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Hỏa Hoàng chìm xuống, con mắt sâu thẳm, lạnh giọng hỏi.
Lão thái giám run giọng nói:
- Lão nô vừa nãy tận mắt nhìn thấy, Diệp Trường Phong bị một vị tán tu tên là Diệp Lương Thần đánh bại, hơn nữa vẻn vẹn chỉ dùng hai chiêu.
- Hai chiêu liền đánh bại Diệp Trường Phong? Chuyện này... Diệp Lương Thần kia đến tột cùng có lai lịch ra sao?
Trong lòng Hỏa Hoàng kinh ngạc một trận, chau mày, vẻ mặt không giận tự uy, khiến cho người sinh úy kỵ.
- Bẩm bệ hạ, Diệp Lương Thần tự xưng là... Là người bản địa.
Lão thái giám hồi đáp.
- Người địa phương? Kinh thành chúng ta có thiên chi kiêu tử tên là Diệp Lương Thần? Trẫm làm sao không biết?
Hỏa Hoàng cau mày nói.
Lão thái giám vội nằm rạp người đáp lại:
- Diệp Lương Thần này còn tự xưng là người của Tạc Thiên Bang, nắm giữ một thanh tứ tinh thần kiếm, kiếm pháp cũng vô cùng siêu nhiên, theo lão nô nhìn thấy, nếu là dưới tình huống không dùng tới Chân Nguyên, chỉ sợ không ai là địch thủ của hắn.
- Tạc Thiên Bang, tại sao lại là người của Tạc Thiên Bang?
Hỏa Hoàng vừa nghe thấy ba chữ này, trên mặt trong nháy mắt che kín nghi hoặc.
Đây đã không phải là lần đầu tiên ông ta nghe nói tên của bang phái này, từ Lý Bạch lúc trước, ông ta cũng đã nhận được tin tức, trước ở điểm thí luyện của Thiên Hương Cốc từng xuất hiện một vị thiếu hiệp thần bí, tự xưng là Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết, lấy tu vi Kim Đan kỳ, bước lên tầng thứ tám Tháp Linh Vực, sau đó biến mất không thấy tăm tích.
Vì thế, Hỏa Hoàng trong bóng tối phái người đi tìm, nhưng cũng không hề có thu hoạch.
Mãi đến tận ngày hôm trước, một vị tài tử tự xưng là Tạc Thiên Bang Lý Bạch, lấy tài hoa kinh người, liên tiếp đánh bại hai đại tài tử của Minh Thánh thư viện, cùng truyền ra 10 bài thiên cổ tuyệt thơ, cùng với mấy câu thiên cổ tuyệt đối, đem Hoàng thành huyên náo sôi sùng sục.
Nhưng làm ông ta cảm thấy tức giận nhất chính là, muội muội Nhã phu nhân của mình, trên người chịu phúc họa chi mệnh của Hỏa Nguyên Quốc, cuộc đời không được cùng bất kỳ nam tử nào phát sinh cảm tình.
Nhưng đêm trước ông ta triệu kiến Nhã phu nhân, lại phát hiện muội muội mình tựa hồ động tình đối với tên Lý Bạch kia, ngày hôm sau ông ta liền phái người đi phong cấm biệt uyển ở Đại Minh Hồ này, thực thi giam lỏng với Nhã phu nhân, vừa trong bóng tối phái ra cấm vệ, điều tra tăm tích Lý Bạch.
Kết quả vẫn là không hề có thu hoạch gì.
Vạn vạn không nghĩ tới, ngày hôm nay trong đại hội chọn rể, lại xuất hiện một tên Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần!
Tạc Thiên Bang, Tạc Thiên Bang, Hỏa Hoàng đã đối với cái bang phái này phát sinh phiền chán.
Nhưng mà, đối với từng nhân tài bên trong Tạc Thiên Bang này, Hỏa Hoàng cảm thấy hết sức hứng thú, sắc mặt hơi dừng lại, trầm ngâm suy tư.
Ông ta cũng không nhận ra được, Viêm Dương công chúa cùng với Tử Huyên bên cạnh, vẻ mặt đã kinh biến từ lâu.
Hai người đều trừng lớn con ngươi, nhìn lẫn nhau, hầu như ngầm hiểu ý đạt thành một cái nhận thức chung, cái gọi là Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần, chính là Từ Khuyết giả trang.
Ngoại trừ hắn, còn có thể là ai?
Còn tự xưng là người địa phương ở kinh thành, xác thực, Từ Khuyết vốn là người ở kinh thành.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể nắm giữ thực lực như vậy.
- Xem ra, trẫm phải đích thân đi gặp Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần kia một chút rồi.
Lúc này, Hỏa Hoàng đột nhiên đứng lên, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt, cất bước hướng về ngoài điện.