Chương 200: Người Này Chính Là Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần
Lúc này, trong lòng Hỏa Hoàng đã có lựa chọn, nếu Diệp Trường Phong bị đánh bại, như vậy liền nhìn Diệp Lương Thần kia, liệu có thể lôi kéo đến hoàng cung, trở thành phò mã hay không.
Đồng thời còn có thể mượn quan hệ của Diệp Lương Thần, đem cái gọi là đám thiên tài Tạc Thiên Bang được lưu truyền đến mức sôi sùng sục kia kéo tới.
Hỏa Hoàng tin tưởng, chỉ cần ưng thuận vinh hoa phú quý, quyền tài địa vị, thậm chí sắc đẹp dụ dỗ, ông ta có lòng tin có thể lôi kéo đến không ít thiên tài, chỉ cần có những này người tọa trấn Hỏa Nguyên Quốc, tương lai xưng bá ngũ quốc tất nhiên không phải chuyện khó.
Nhưng Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên thấy Hỏa Hoàng lại đi ra ngoài điện, sắc mặt lập tức biến đổi, cũng không biết nên mở miệng ngăn cản như thế nào.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt Tử Huyên tràn ngập lo lắng cùng hoảng loạn, mà Viêm Dương công chúa, trong mắt lại một mảnh phức tạp.
- Công chúa, chuyện này... nên làm gì đây?
Tử Huyên nhìn về phía Viêm Dương công chúa, lo lắng nói.
- Thôi, cuối cùng cũng phải đối mặt, hắn chính là muốn địa đồ Hoàng Lăng, ta cho hắn là được.
Viêm Dương công chúa đạm mạc nói.
Nàng cũng không ngăn cản Hỏa Hoàng đi ra ngoài, bởi vì nàng rất rõ ràng, nếu Từ Khuyết đã đến trong cung, còn lộ liễu như vậy, sớm muộn đều sẽ tiến vào một vòng thi cuối cùng, gặp mặt với Hỏa Hoàng là chuyện không tránh được.
Nếu không tránh được, vậy cũng không cần phải ngăn cản.
- Chúng ta cũng đi ra ngoài đi. Ngươi tìm cơ hội giao địa đồ cho hắn, bây giờ ở trong cung, chắc hắn cũng không dám làm xằng bậy.
Mặt Viêm Dương công chúa như băng sương, cũng cất bước hướng về ngoài điện.
- Công chúa, chuyện này...
Tử Huyên nhẹ nhàng dậm chân, không thể làm gì khác hơn là cũng đi theo.
...
...
Cùng lúc đó, trong sân thí luyện ở ngoài đại điện.
Từ Khuyết đã đi ra.
Sau khi đánh bại Diệp Trường Phong, tiến vào trận luận võ thứ ba, kết quả hắn còn chưa nghĩ ra nên dùng binh khí gì, đối thủ vừa lên đài liền lập tức lựa chọn đầu hàng.
Hết cách rồi, cùng một quái vật hai chiêu liền đánh bại Diệp Trường Phong đánh, quả thực chính là tìm đường chết!.
Tu sĩ kia rất thông minh, vừa lên đài liền đầu hàng chạy.
Từ Khuyết vô cùng bất đắc dĩ được ba tràng toàn thắng, hơn nữa bởi tốc độ thăng cấp quá nhanh, chỉ có thể trước giờ ở ngoài chờ đợi những người khác thăng cấp, bởi vì sau ba tràng luận võ, còn có ngâm thơ đối chữ, sau khi qua mới có thể đi vào cửa ải thứ hai.
Từ Khuyết không hoảng sợ một chút nào, sau khi ở trong đám người tìm được Đường Liễu Phong, liền cùng y chém gió
- Lý huynh, ngươi quả thực là văn võ song toàn nha, không nghĩ tới ngoại trừ thi từ ca phú, thực lực của ngươi còn cường thịnh như vậy, thật là tấm gương của chúng ta.
Đường Liễu Phong rất thán phục thực lực của Từ Khuyết, tỏ vẻ ngơ ngác, rồi hướng Từ Khuyết tán thưởng không ngớt.
- Quá khen quá khen, chỉ là chút trò mèo thôi, đến, hút điếu thuốc chúc mừng một chút.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, thuận thế đưa điếu thuốc cho Đường Liễu Phong.
Đường Liễu Phong mừng rỡ cực kỳ, y vẫn tò mò Từ Khuyết hút vật này đến cùng là cái gì, lại còn có thể ở trong Hoàng thành gây nên tiếng vọng lớn như vậy, nhưng lại thật không tiện mở miệng xin, bây giờTừ Khuyết chủ động đưa cho y, y đương nhiên lập tức nhận lấy.
"Đùng!"
Từ Khuyết moi bật lửa ra, cũng đốt điếu thuốc cho mình!
Chỉ là...
Thước vừa mới nhen lửa, bên trong Kim Loan điện đột nhiên chạy ra một lão thái giám, vươn cổ họng chói tai hô:
- Hỏa - hoàng - đến!
Trong nháy mắt, mọi người toàn trường đều hơi ngưng lại, xoay người nhìn về phía trên thềm đá Kim Loan điện.
Bao gồm cả tu sĩ còn đang đánh nhau bên trong luận võ đài, đều đột nhiên ngừng tay, tỏ vẻ kinh ngạc.
Sau một khắc, một bóng người uy phong lẫm lẫm, trên người mặc long bào hỏa diễm, long hành hổ bộ từ bên trong Kim Loan điện cất bước đi ra.
Một luồng khí chất oai nghiêm vô thượng của thiên tử, trong nháy mắt lan tràn ra.
Sắc mặt của mọi người toàn trường biến đổi.
Vô số bách tính ở ngoài cung điện "Rầm" một tcái, toàn bộ quỳ lạy trên đất.
Tiếp theo, hết thảy cấm vệ cùng tu sĩ trong cung đều quỳ lạy, thậm chí ngay cả mấy trưởng lão của đại tông phái, cũng phải cúc cung thi lễ.
- Hỏa Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!
Sau một khắc, mọi người cùng kêu lên, tiếng người huyên náo, vang vọng toàn bộ hoàng cung.
Nhưng mà...
Chỉ có một bóng người mặc áo bào đen đứng sừng sững ở bên trong một mảnh sóng người đang quỳ xuống, trước sau chưa từng quỳ xuống.
Một trận gió nhẹ từ trên người hắn thổi qua, vạt áo nhẹ nhàng tung bay.
Người này không phải ai khác, chính là Từ Khuyết.
- Hả?
Hỏa Hoàng hơi nhướng mày, ánh mắt đột nhiên như lợi kiếm ác liệt, rơi vào Từ Khuyết.
Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên mới vừa từ bên trong điện cất bước mà ra cũng nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt trong nháy mắt trắng xám.
- Ngươi, vì sao không quỳ?
Hỏa Hoàng đứng ở ngoài đại điện, lấy một loại tư thái nhìn xuống, lạnh lùng nhìn kỹ Từ Khuyết.
Lời nói của hắn hiên ngang, tư thế lăng vân ngàn trượng, mang theo một luồng uy thế không thể nghi ngờ, hỏi Từ Khuyết vì sao không quỳ.
Mọi người ở đây nghe tiếng, lúc này mới phát hiện trên sân lại còn có một người đứng thẳng, nhất thời mí mắt giật lên.
Cái tên này điên rồi sao? Lại không quỳ trước Hỏa Hoàng?
- Lý huynh, ngươi làm cái gì thế, bất kính đối với Hỏa Hoàng là tội lớn đấy.
Đường Liễu Phong cũng há hốc mồm, vội vàng đưa tay kéo Từ Khuyết quỳ xuống.
Nhưng, sau khi Từ Khuyết tận mắt nhìn thấy Hỏa Hoàng, cỗ ký ức trong đầu này, từ lâu dường như sóng to gió lớn, tuôn trào ra.
Hồi ức như thật như ảo, phảng phất như hắn tự mình trải qua, vững vàng khắc ở trong đầu hắn,
Sáu năm trước, là Hỏa Hoàng từ Đại Minh Hồ đem hắn đưa vào trong cung, để hắn trở thành phò mã, cung cấp vô số thiên tài địa bảo, để hắn ở cung điện dưới lòng đất dưới sáu năm.
Nửa năm trước, cũng là Hỏa Hoàng đem hắn biến thành rác rưởi, một chưởng đánh gục, sai người quăng thi biên cương.
Loại cừu hận quen thuộc mà xa lạ kia, vào đúng lúc này hóa thành vô tận lửa giận, xuyên qua lòng Từ Khuyết, một luồng sát ý, từ trên người hắn khoách tán ra.
- Ha ha!
Trong phút chốc, lửa giận trong lòng Từ Khuyết biến thành một nụ cười lạnh trên mặt.
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, điếu thuốc lá còn chưa hút qua kia, xa xa bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, bắn toé từng điểm từng điểm lửa nhỏ.
"..."
Toàn trường một mảnh im lặng, tất cả mọi người đều quan tâm nhất cử nhất động của hắn, trong lòng cũng ngơ ngác.
Diệp Lương Thần này làm sao thế? Tại sao đột nhiên tuôn ra sát ý đáng sợ như thế.
Ở trước mặt Hỏa Hoàng, hắn dám vô lễ như vậy?
Viêm Dương cùng Tử Huyên ở ngoài Kim Loan điện, sắc mặt cũng theo hành động của Từ Khuyết trở nên càng lúc càng trắng xám.
- Hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
Loáng thoáng, các nàng có loại dự cảm xấu.
Trước kia, Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên cũng chỉ cho rằng Từ Khuyết tiến cung đến tìm các nàng yêu cầu Hoàng Lăng địa đồ thôi, nhưng mà ai biết hắn lại làm càn như vậy, dĩ nhiên ở trước Hỏa Hoàng cũng vô lễ như thế? Khắp toàn thân đều là một luồng sát ý tràn ngập! Một cỗ sát ý ngập trời!
Con ngươi của Hỏa Hoàng cũng hơi híp lại, thân là cường giả siêu cấp Anh Biến Kỳ tầng sáu, ông ta từ lâu cảm giác được một luồng sát ý nồng nặc bắt nguồn từ người áo đen phía dưới này.
- Làm càn, ngươi là người phương nào? Ở trước mặt trẫm còn dám càn rỡ vô lễ như thế?
Lúc này Hỏa Hoàng gầm lên một tiếng, mang theo uy thế bàng bạc, bỗng nhiên lan khắp toàn trường, phô thiên cái địa ép hướng về Từ Khuyết.
Uy thế của thần hồn lực bàng bạc này, dù cho là những người khác đang phủ phục quỳ lạy phía dưới đều cảm thấy linh hồn chịu đến áp bức run rẩy, nhưng mà đối với người nắm giữ thần hồn to lớn như Từ Khuyết mà nói, điểm uy thế ấy, một chút tác dụng đều không có.
Lúc này, lão thái giám vội vội vàng vàng chạy về phía trước, ở bên cạnh Hỏa Hoàng thì thầm nói:
- Bệ hạ, người này chính là Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần!