Chương 201: Còn Nhớ Từ Khuyết Bên Đại Minh Hồ Không?
- Ồ?
Hỏa Hoàng vừa nghe thấy thế, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Ông ta gặp qua không ít thiên tài, vô cùng ngạo khí, nhưng người thanh niên trước mắt này lại là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.
- Huyễn Phi giá lâm!
Lúc này, lối đi nhỏ phía bên phải Kim Loan điện đột nhiên truyền đến một tiếng hô the thé.
Tiếp theo, một nữ tử vóc người yểu điệu, ở dưới sự vây quanh của vài tên cung nữ và thái giám, chậm rãi đi ra.
Nàng mặc áo choàng mái tóc như mây đen, mặt hạnh má đào, giống như một khối mỹ ngọc không tỳ vết, mặt đầy ánh bình minh, mắt như thu ba uyển chuyển, cả người toả ra một loại khí tức hào hoa phú quý mê người quyến rũ.
Đông đảo nam tử toàn trường đều ngây người, Huyễn Phi... Huyễn Phi trong truyền thuyết lại có thiên nhan như vậy.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, hầu như đều đã từng nghe nói Hỏa Hoàng có một phi tử tên là Huyễn Phi, nhưng hầu như chưa có ai từng gặp nàng, thậm chí một ít đại thần trong triều cũng chưa từng nhìn thấy vị phi tử này.
Hiện nay, Huyễn Phi lại xuất hiện, hơn nữa là xuất hiện ở trước mặt nhiều người như vậy, làm cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc không thôi.
Đồng thời cũng sâu sắc bị dung nhan tuyệt thế của Huyễn Phi khuynh đảo.
Trong hoàng cung, quả nhiên mỹ nữ như mây.
Ví dụ như Nhã phu nhân, ví dụ như Viêm Dương công chúa, còn có vị Huyễn Phi này.
Nội tâm của mọi người cực kỳ ước ao.
Mà Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên đứng ở cửa Kim Loan điện, sắc mặt lại lộ vẻ kinh biến.
- Nàng... nàng làm sao đến đây? Lần này sẽ đại loạn mất.
Tử Huyên lo lắng như đốt.
Con ngươi của Viêm Dương công chúa cũng hơi phát lạnh, lạnh như băng nhìn chằm chằm Huyễn Phi.
Nhưng mà trên mặt Huyễn Phi lại mang theo ý cười, gót sen uyển chuyển, không nhìn Viêm Dương công chúa, trực tiếp đến trước mặt Hỏa Hoàng, nhẹ nhàng cúi chào, quyến rũ cười nói:
- Bệ hạ, nô tì nghe nói đại hội kén rể đã bắt đầu, cho nên muốn đi ra xem.
Tiếng nói của nàng như chuông bạc, rung động lòng người, thấm ruột thấm gan.
Lông mày rậm của Hỏa Hoàng hơi nhíu, mặt không có cảm xúc gật đầu:
- Ái phi nếu đến rồi, như vậy cùng trẫm xem đi.
- Cảm ơn bệ hạ.
Huyễn Phi nở nụ cười, lại chậm rãi cúi chào.
Chợt, ánh mắt nàng cũng quét về phía toàn trường, tự nhiên cũng rơi vào trên người Từ Khuyết đang duy nhất đứng thẳng, nhất thời kinh ngạc.
- Bệ hạ, người này...
- Không sao cả.
Hỏa Hoàng phất tay áo một cái, cười nhạt nhìn về phía Từ Khuyết, mang theo thâm ý nói:
- Diệp Lương Thần, trẫm hỏi ngươi, vì sao không quỳ trẫm?
Nhưng mà, đầu Từ Khuyết lúc này trống rỗng, ký ức gần như sắp muốn nổ tung.
Hắn khiếp sợ nhìn Huyễn Phi, cho dù tấm tuyệt mỹ dung nhan này xa lạ, nhưng luồng khí tức trên người kia, lúc giơ tay nhấc chân, một ánh mắt một nụ cười, quả thực quá quen thuộc rồi.
Ở chung sáu năm, tiếp xúc thân mật sáu năm, coi như thay đổi mặt, nhưng thế nào lại không quen thuộc?
Thời khắc này, hồi tưởng lại ngày đó gặp gỡ với Viêm Dương công chúa ở trong vùng hoang dã, vóc người xa lạ cùng với tấm thân xử nữ kia của nàng, còn có lời nói làm người kỳ quái của Tử Huyên.
Từ Khuyết đột nhiên rõ ràng tất cả.
Thì ra, người cùng mình ở chung sáu năm không phải Viêm Dương công chúa, mà là Huyễn Phi dịch dung thành công chúa.
Thì ra, cướp đi tu vi của mình, hút đi Thiên Hỏa Linh Căn, cũng là Huyễn Phi.
- Ha ha... Ha ha...
Trong phút chốc, Từ Khuyết nở nụ cười, yết hầu hơi rung động, loại tiếng cười lạnh lẽo mang theo tự giễu kia từ từ vang lên trong hoàng cung.
Mọi người lần nữa sửng sốt, tỏ vẻ nghi hoặc nhìn hắn.
Không có ai biết hắn đến cùng đang nghĩ gì.
Hỏa Hoàng cùng Huyễn Phi cũng nhíu mày lại.
Chỉ có sắc mặt Viêm Dương công chúa và Tử Huyên càng ngày càng bất an.
- Ha ha ha...
Đột nhiên, Từ Khuyết vốn tự giễu cười khẽ, càng lúc càng kịch liệt, hóa thành tiếng cười lớn giận dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hỏa Hoàng cùng Huyễn Phi, tùy ý cười to như thế.
Sau một khắc, một luồng sát khí bàng bạc từ trên người hắn tuôn ra, vạt áo trường bào màu đen bị gió thổi vang vọng sàn sạt.
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người ở xung quanh, Từ Khuyết chậm rãi giơ tay lên, gỡ mũ che đầu của mình xuống, đồng thời cũng để cho hệ thống triệt hồi mặt nạ da người ngụy trang.
Mũ che đầu mở ra, khuôn mặt thanh tú tuấn lãng kia liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Hả?
Đột nhiên, Hỏa Hoàng cùng Huyễn Phi hơi run run, tiếp theo, con ngươi đột nhiên nhanh chóng co lại, khó có thể tin.
Sắc mặt của Viêm Dương công chúa và Tử Huyên vào lúc này cũng kịch biến.
Còn không chờ mọi người ở đây kịp phản ứng, nụ cười gằn trên mặt Từ Khuyết mang theo ý túc sát, đột nhiên hơi thu lại, hóa thành tàn khốc, căm tức Hỏa Hoàng, hét lớn.
- Cẩu Hoàng Đế, còn nhớ Từ Khuyết bên Đại Minh Hồ sao? Lão tử trở về lấy mạng chó của ngươi đây!
Thời khắc này, tiếng nói của hắn đinh tai nhức óc, vang động núi sông, vang tận mây xanh.
Toàn trường triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Hầu như mỗi người đều há to miệng, khó có thể tin, tỏ vẻ chấn động.
Chuyện này... Người này là muốn làm phản sao?
Dám trước mặt người trong thiên hạ, ở trong hoàng cung, nhục mạ Hỏa Hoàng như vậy?
Đường Liễu Phong cũng triệt để bị doạ cho bối rối, cả người đều trống rỗng.
Nhục mạ Hỏa Hoàng? Còn tuyên bố muốn lấy tính mạng của Hỏa Hoàng? Đây là tội chết, chết đến mức không thể chết lại.
Nhưng mà... Từ Khuyết bên Đại Minh Hồ là ai?
Hầu như tất cả mọi người chỉ biết tới, sáu năm trước Viêm Dương công chúa xác thực đã có phò mã, nhưng phò mã này chưa bao giờ lộ diện, Hỏa Hoàng cũng tuyên bố với bên ngoài phò mã vẫn đang bế quan tu luyện.
Vì thế mọi người chỉ biết là có một vị phò mã gia, nhưng quên cái tên Từ Khuyết này.
Giờ lại đột nhiên nghe được cái tên Từ Khuyết này, ở đây không ai có thể kịp phản ứng lại.
Chỉ có mấy người Hỏa Hoàng ở ngoài Kim Loan điện đều thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt của Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên trắng bệch, các nàng không nghĩ tới, Từ Khuyết dám ở trong hoàng cung vạch trần thân phận.
Hắn điên rồi sao? Nơi này là hoàng cung đó! Ở trước mặt Hỏa Hoàng tự báo thân phận, hoàn toàn là đang tự tìm cái chết.
Lấy hiểu biết của nàng đối với Hỏa Hoàng, Từ Khuyết ngày hôm nay tuyệt đối không thể sống sót rời đi.
- Làm sao có khả năng?
Trong lòng Hỏa Hoàng cũng tràn ngập khó có thể tin, con ngươi trừng trừng nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Ông ta nhớ rất rõ, lúc đó rõ ràng đã tự tay đập chết Từ Khuyết, nhưng bây giờ Từ Khuyết lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt ông ta, cho dù ông ta thân là cường giả Anh Biến kỳ, nhưng tâm tình lúc này cũng không thể bình tĩnh.
- Từ... Từ Khuyết? Hắn làm sao...
Huyễn Phi khiếp sợ, hơi lùi lại mấy bước, trực tiếp ngốc ở tại chỗ.
Dung mạo của người trước mắt này, nàng quá quen thuộc, sớm chiều ở chung sáu năm, cuối cùng còn đem lần thứ nhất quý giá cho hắn, dáng dấp của người này, rõ ràng chính là nam tử thứ nhất trong sinh mệnh của nàng, Từ Khuyết.
Tuy nói năm đó hết thảy đều do Hỏa Hoàng sắp xếp, nàng chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng cũng không thể xóa đi ký ức sâu sắc của nàng đối với Từ Khuyết.
Hơn nữa, Hỏa Hoàng còn ở ngay trước mặt nàng, tự tay tiêu diệt thiếu niên này.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết khởi tử hoàn sinh, xuất hiện ở trước mặt nàng, khiến tâm thần cho nàng nhất thời rung mạnh, đầu óc hầu như trống rỗng.
- Chư vị, chỉ sợ các ngươi còn không biết ta là ai? Ha ha, ta không phải là Diệp Lương Thần gì đó, ta là Từ Khuyết, phò mã gia năm đó, Từ Khuyết!
Từ Khuyết cười giận dữ, hai chữ "Từ Khuyết" cuối cùng, thanh âm như chuông lớn, vang vọng tứ phương.
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người ở đây đang tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, từ trong lồng ngực móc ra một khối lệnh bài, giơ lên thật cao.
Trên lệnh bài có hai chữ "Phò Mã", rõ ràng cực kỳ, không cách nào lu mờ.