Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 237: Loại Bỏ Hỏa Thần Che Chở

Chương 237: Loại Bỏ Hỏa Thần Che Chở
Hôn?
Nàng chủ động hôn?
Đây là lần đầu tiên Nhã phu nhân gặp được yêu cầu này.
Đương nhiên, nàng cũng chưa từng thân mật cùng những thư sinh kia như vậy.
Những thư sinh kia, mỗi một người khi thấy Nhã phu nhân, tuy rằng đều nổi lên sắc tâm, thế nhưng xưa nay không có người nào dám ở trước mặt Nhã phu nhân yêu cầu như vậy.
Vì thế khi nghe được Từ Khuyết nói như vậy, Nhã phu nhân cũng sững sờ.
Nhưng Nhã phu nhân cảm thấy mình đang ở trong mơ, thế nên nàng cũng không cố kỵ nhiều như vậy, nàng nhắm mắt lại, dán đôi môi ngọt ngào đến môi Từ Khuyết.
Cực nóng!
Mềm mại! ?
Dày dặn!
...
Tạo cho người ta một cảm giác đặc biệt an tâm, đặc biệt chân thật.
Cảm giác này chẳng lẽ... Chính là cảm giác hôn một người đàn ông sao?
Chẳng trách, những nữ nhân kia sẽ vì thế mà đêm đêm khó ngủ!
Đáng tiếc, qua nhiều năm như vậy, nàng đều cô đọc một mình trên giường, tư vị trong đó đều chưa từng cảm thụ, chỉ có thể ở trong mộng mới có thể phán đoán một, hai.
- Thật mềm! Miệng nhỏ của phu nhân chính là không giống.
Từ Khuyết cảm nhận được nụ hôn của Nhã phu nhân, trong lòng cũng có một loại cảm giác khác.
Thế nhưng, từ động tác trúc trắc mà run rẩy của Nhã phu nhân, hắn nghĩ đến nàng bị cẩu Hoàng Đế giam lỏng, thậm chí là cả đời này chỉ có thể thủ tiết làm thê tử của Hỏa Thần chó má gì đó, Từ Khuyết liền cảm thấy tập tục tế thần tôn kính vô cùng xấu xa.
Tuyệt đối không được, nhất định phải công kích, nhất định phải cứu vớt Nhã phu nhân, dù cho có hi sinh cơ thể ta!
- Đúng rồi! Muốn loại bỏ che chở Hỏa Thần dành cho Hỏa Quốc, chỉ cần phá hoại... trinh tiết Nhã phu nhân là có thể.
Nghĩ tới chuyện này, hai mắt Từ Khuyết sáng ngời.
Nếu mình làm như vậy, cuối cùng vẫn là vì lật đổ sự thống trị của Hỏa Hoàng Hỏa Quốc, vậy thì thật sự chỉ có thể hi sinh bản thân một chút thôi.
Nhưng khi nhìn thấy khóe miệng Nhã phu nhân nở nụ cười, Từ Khuyết lại nghĩ đến mục đích lần này lẻn vào biệt uyển của Nhã phu nhân là để lấy nước mắt của nàng.
Vậy thì nhất định phải làm nàng khóc, tại sao hiện tại lại khiến nàng nở nụ cười thế này?
Như thế này thì không được, mục đích căn bản còn không hoàn thành, sao có để bản thân mình hưởng thụ?
Nhưng phải làm thế nào để khiến Nhã phu nhân khóc đây?
Chẳng lẽ... Làm đến lúc nàng khóc?
Không được không được, bản bức vương là chính nhân quân tử thương hương tiếc ngọc.
Mặc dù Từ Khuyết ởng mình có thực lực như vậy, thế nhưng dùng phương thức đê tiện vô liêm sỉ này để hoàn thành nhiệm vụ thì hắn quá trơ trẽn.
Nhưng để hoàn thành được nhiệm vụ, chủ yếu chính là phải có cách làm màu.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng làm màu thì không thể bỏ.
Khẽ ngẩng đầu, Từ Khuyết nhìn thấy bên giường Nhã phu nhân có một cây tỳ bà, trong lòng ngay lập tức có chủ ý.
Nhã phu nhân luôn luôn thích nhất chính là tác phẩm xuất sắc do các tài tử làm, nàng rất am hiểu thơ ca, nhạc phú, như vậy mình cứ làm như thế.
Quyết định chủ ý, Từ Khuyết liền nhẹ nhàng nâng đôi má Nhã phu nhân, ôn nhu nhẹ giọng nói: - Lúc này sao có thể không có nhạc khúc? Không biết phu nhân có thể vì ta đàn một khúc tỳ bà? Để tam chút linh cảm để viết một khúc Tỳ Bà Hành cho ngươi?
Quan nhân! Thiếp thân tuân mệnh!
Nhã phu nhân nghe thấy thế cũng đồng ý luôn, biết Từ Khuyết tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ, một bước là có thể đọc lên một bài thơ ghi danh sử sách, nàng lập tức ngồi dậy, lấy tỳ bà ở chân giường, ôm trong lòng, hỏi Từ Khuyết:
- Quan nhân muốn nhịp nhanh hay nhịp chậm?
- Nhịp chậm! Nàng đánh theo tiếng đàn của ta là được...
Dứt lời! Từ Khuyết khẽ xoay tay lấy đàn cổ của mình ra ngoài, dựa theo khúc Tỳ Bà Hành viết ra một bài nhạc phổ, ngón tay khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển du dương truyền ra.
Cùng lúc đó, hai mắt Nhã phu nhân sáng lên, nàng cũng bắt đàu gảy tỳ bà theo làn điệu của Từ Khuyết, vừa lắng nghe, vừa phối hợp.
Từ Khuyết hít sâu hơi, chậm rãi hát:
Bến Tầm Dương, canh khuya đưa khách.
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu.
Người xuống ngựa, khách dừng chèo,
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ty.
Say những luống ngại khi hầu rẽ,
Nước mênh mông đượm vẻ gương trong.
Tiếng tỳ chợt vẳng trên sông,
Chủ khuây khoả lại, khách dùng dằng xuôi.
Lần tiếng sẽ hỏi ai đàn tá?
Lửng tiếng đàn, nấn ná làm thinh.
Làn điệu uyển chuyển theo tiếng hát cao vút của Từ Khuyết vang lên, hình ảnh trong đêm trên mặt nước chỉ có tiếng tỳ bà cô đơn tựa như đang hiện ra trước mắt.
Dời thuyền theo hỏi thăm tình,
Chong đèn, thêm rượu, còn dành tiệc vui.
Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa..
Khi hát đến câu " Tay ôm đàn che nửa mặt hoa", Từ Khuyết cố ý nhìn về phía Nhã phu nhân.
Nhã phu nhân cũng sững sờ, nàng thoáng tưởng tượng mình chính là nữ nhân vật đàn tỳ bà trong tiếng ca kia, cũng thật tò mò, Từ Khuyết hát một ca khúc dễ nghe như vậy, trong đó dường như là một câu chuyện xưa êm tai.
Vặn đàn vàg dạo qua,
Tuy chưa trọn khúc, tình đà thoảng hay.
Nghe não nuột mấy dây bứt rứt,
Dường than niềm tấm tức bấy lâu...
...
Dây to nhường đổ mưa rào,
Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng.
Tiếng cao thấp lần chen liền gảy,
Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu
...
Ôm sầu, đau giận ngẩn ngơ,
Tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay...
Từng đoạn thơ ca đặc sắc phối hợp với tiếng tỳ bà, khiến tâm tình người ta nghe dần dần âu sầu. Hay cho cấu "Tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay"!
"Rằng xưa vốn là người kẻ chợ, cồn Hà Mô trú ở lân la.
Học đàn từ thuở mười ba, giáo phường đệ nhất sổ đà chép tên..
...
Năm năm lần nữa vui cười, mải gió trăng chẳng đoái hoài xuân thu.
Buồn em trẩy, lại sầu dì thác, lần hôm mai đổi khác hình dung.
Cửa ngoài xe ngựa vắng không, thân già mới kết đôi cùng khách thương.
Khách trọng lợi khinh thường ly cách, mải buôn chè, sớm tếch miền khơi.
Thuyền không đậu bến mặc ai, quanh thuyền trăng dãi, nước trôi lạnh lùng...
Từng đoạn nhạc tươi đẹp, xen lẫn chút bi thương, lời tâm sự của một nữ nhân gảy tỳ bà gả làm vợ một thương nhân, khiến Nhã phu nhân không tự chủ nghĩ đến tình cảnh của bản thân.
Nữ nhân đánh tỳ bà nữ gả cho thương nhân, ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thương nhân lãi nặng...
Đây không phải rất giống hoàn cảnh nàng bị Hỏa Hoàng gả cho Hỏa Thần sao? Người khác thì được lợi, nhưng lại hi sinh hạnh phúc của mình.
Nữ tử đáng thương trên thế gian có cả nghìn vạn người.
Nhưng hoàn cảnh thì đều tương tự nhau, nghĩ tới đây, Nhã phu nhân không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
Mà lúc này Từ Khuyết cũng thổn thức không ngừng, hắn không ngờ một khúc Tỳ Bà Hành sẽ khiến người ta không ngừng cảm khái như thế, không chỉ có Nhã phu nhân thổn thức mà hắn cũng thế.
Hắn nhìn Nhã phu nhân rơi nước mắt, cũng không tiến lên an ủi vài câu, bởi vì giống như lời ca "Tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay", vì thế hắn chỉ yên lặng thu lại những giọt nước mắt của Nhã phu nhân.
Sau đó, Nhã phu nhân nhẹ nhàng buông tỳ bà ra, nhìn về phía Từ Khuyết, có cảm giác giống như trong câu ca của hắn "Cùng một lứa bên trời lận đận, gặp gỡ nhau chắc đã quen nhau"?
Hơn nữa, Nhã phu nhân vẫn cảm thấy mình đang mơ, có lẽ chỉ có ở trong mơ thì Lý Bạch vốn tài hoa hơn người ngông cuồng tự đại, mới có thể to gan tìm đến phòng của nàng và thân mật với nàng như vậy?
Nếu đã là mộng, thì cần gì phải kiêng kỵ nhiều như vậy?
Cần gì phải kiêng kỵ cái gọi là Hỏa Thần!
Không cần phải kiêng kỵ cái gọi là quốc vận!
Cũng không cần kiêng kỵ tới cái gọi là Hỏa Thần che chở!
Tất cả... Đều biến mất đi!
...
Nàng đi tới trước người Từ Khuyết, Nhã phu nhân nhẹ nhàng rút đi la áo trên người, để thân thể xinh đẹp của nàng hoàn toàn bày ra trước mắt Từ Khuyết.
- Quan nhân! Nên nghỉ ngơi...
Một câu nói ôn nhu hờn dỗi rồi lại bá đạo vang lên, Nhã phu nhân nhẹ nhàng đẩy ngã Từ Khuyết xuống giường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất