Chương 239: Bàn Luận Nhân Sinh
Oanh!
Một đội kỵ binh uy dũng dẫn dầu tiến vào thành, khí thế mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.
Sau đó, dưới sự ủng hộ của vạn quân, một nữ tử mặc lam diễm long bào, chân đạp Vân Thủy kiếm, nàng hai tay chắp sau lưng, ung dung cao quý, trên mặt nở một nụ cười, tựa như Vương Mẫu nương nương, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía.
Nhưng dưới ánh sáng rực rỡ mà bình thản này, mơ hồ còn có một loại khí thế uy hiếp thiên hạ, dưới chân nàng tuy rằng đạp lên Vân Thủy kiếm, nhưng khi người ta ngẩng đầu nhìn lại lên thì lại vô hình cảm thấy, nàng dẫm nát cả thiên hạ dưới chân.
Người này chính là Thủy Hoàng, hoàng đế Thủy Nguyên Quốc chí cao vô thượng trong truyền thuyết, cũng là Nữ Đế duy nhất trong năm nước.
Khi Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt hắn cảm thấy choáng váng.
Nữ Đế?
Nàng là Nữ Đế? Bà mẹ nó!
- Làm sao có thể?
Trong lòng Từ Khuyết nhịn không được kinh hô.
Nữ đế được vạn người ủng hộ, lại là nữ nhân hắn gặp phải trên Tháp Linh Vực.
Chính là nữ nhân khiến hắn khó có thể quên.
Khi mới gặp gỡ trên Tháp Linh Vực, cảm giác đầu tiên của Từ Khuyết chính là, nữ nhân này tuyệt đối thiên thần trên trời cao.
Nàng quá bình tĩnh, dường như vĩnh viễn không biết tức giận, vĩnh viễn rộng lượng, giống như một vị trưởng bối hiền hoà đối đãi với vãn bối, hết sức bình thản.
Nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, so với tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian càng có thêm nét hiền hoà.
Khí chất trên người nàng luôn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, lặng yên đến mức khiến người phải liếc nhìn, sau đó khó có thể quên.
Từ Khuyết hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lúc trước hắn đã từng đoán thân phận của nữ nhân này, nhiều lắm cũng chỉ là một đại nhân vật ở Thiên Hương Cốc, dù sao tu vi của nàng cũng là Anh Biến kỳ, rất bình thường.
Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng không nghĩ tới nữ nhân này lại là Nữ Đế trong truyền thuyết.
Nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ!
Một nữ nhân giống thần tiên đó, không ngờ tới lại là Nữ Đế.
Từ Khuyết lắc đầu cảm khái, cũng không muốn bại lộ thân phận, lát nữa hắn còn phải ra tay với Hỏa Hoàng, không có khả năng bỏ qua.
Hơn nữa... Nếu như Nữ Đế ra tay giúp Hỏa Hoàng, hắn cũng sẽ không lưu thủ.
Thân là một bức vương, nhất định phải có nguyên tắc, làm màu cũng phải có.
...
- Cung nghênh Thủy Hoàng! Thủy Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!
Lúc này, khi Nữ Đế vào thành, những ngả làm người bán hàng rong trên đường cái, cấm vệ tuần tra đều cùng hô lên.
Thanh âm đinh tai nhức óc, vang tận mây xanh.
Đây cũng là tiếng hô phát ra từ nội tâm la bọn họ, nữ hoàng đế trong truyền thuyết, bọn họ kính ngưỡng đã lâu, đã sớm muốn thấy dung nhan của nàng.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt toàn thành khuynh đảo.
...
Mà lúc này, trong lònữ Đế lại nổi lên một đợt sóng.
- Hắn cũng ở đây?
Trong nội tâm nàng rất kinh ngạc, nàng cảm ứng được người kia tồn tại, Hoa thiếu hiệp đã từng khiến nàng cảm thấy kinh tài tuyệt diễm.
Lúc trước khi Từ Khuyết rời khỏi Tháp Linh Vực, Nữ Đế đánh xuống một lệnh bài, rơi vào trên người Từ Khuyết, cho dù lệnh bài đã bị Từ Khuyết thu hồi, nhưng vẫn để lại một dấu vết trên người hắn, thế cho nên khi nàng vừa vào Hoàng thành, đã cảm ứng được khí tức kia.
Nhưng lúc này ngoại trừ đôi mắt của nàng thoáng chút kinh ngạc thì trên mặt vẫn bảo trì vẻ lạnh nhạt như trước, ánh mắt bất động thanh sắc tìm tòi trong đám người.
Nữ Đế tin tưởng "Hoa Vô Khuyết" đang ở gần đây.
Từng bước một đi trên đường cái rộng lớn về phía trước, đối mặt với vô số ánh mắt nóng bỏng, Nữ Đế cảm ứng khí tức dấu vết kia càng ngày càng mãnh liệt.
Trái tim vốn bình tĩnh như nước, thời khắc này lại bắt đầu đập nhanh lên.
Nàng rất chờ mong, nếu có thể nhìn thấy thiếu niên thú vị kia một lần nữa, thì lần này hắn sẽ làm ra việc gì mới lạ?
- Hả?
Đúng lúc này, khi đi tới gần mấy quầy hàng ở hai bên đường phố, thân hình Nữ Đế đột nhiên dừng lại.
Sau đó khóe miệng nàng hơi kéo lên một nụ cười vui vẻ.
Nàng đã tìm được!
Ở phía trước cách đó không xa, tại một quầy thịt, một nam tử hình dạng bình thường, tay cầm đao mổ heo, trên người hắn thì có dấu vết khí tức của nàng.
"Hoa Vô Khuyết, trẫm tìm được ngươi rồi!" Trong lòng Nữ Đế không nói gì khẽ cười.
Cho dù Từ Khuyết thay đổi dung mạo, nhưng Nữ Đế vẫn nhận ra hắn được, bởi vì nàng nhận ra ánh mắt giảo hoạt của hắn, dung mạo một người dù ngụy trang thế nào nhưng ánh mắt thì không ngụy trang được.
- Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn.
Trong lòng Nữ Đế lại hiện lên ý cười, nàng nhớ lần đầu tiên gặp hắn trên Tháp Linh Vực, Từ Khuyết đã nói những lời này.
Nhưng Từ Khuyết khi đó chỉ muốn trêu chọc nàng, hắn thử dùng một biện pháp trên internet ở kiếp trước, chính là song phương đối mặt với nhau mấy phút thì có thể sinh ra hảo cảm với nhau, cho nên hắn mới tùy tiện nói một câu như vậy để lấy cớ.
Hiện tại hắn nhất định đã quên lời này, nhưng Nữ Đế vẫn nhớ kỹ, tựa như mỗi một lời nói, mỗi một cử động của Từ Khuyết lúc trước Nữ Đế vẫn khắc ghi trong lòng, tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Nữ Đế đang đi bỗng nhiên dừng lại, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó có chút ngơ ngẩn, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Thủy Hoàng bệ hạ tại sao lại dừng lại?
Chẳng lẽ là chúng ta đã làm gì sai?
Không thể nào, tất cả mọi chuyện đều dựa theo phân phó của Hỏa Hoàng, bọn họ không phạm sai lầm gì cả, hơn nữa nghe đồn vị Nữ Đế này bình dị gần gũi, rất thân dân, không có khả năng để ý đến những nghi thức hoan nghênh này mới đúng, tại sao nàng lại đột nhiên dừng lại?
Nhưng sau một khắc, hành động của Nữ Đế khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Nàng rời khỏi Vân Thủy kiếm, đi về một quầy hàng bán đồ trang sức ở bên đường, tùy ý nhặt lên một đôi bông tai, nhìn về phía nữ cấm vệ giả thành người bán hàng rong, cười nhạt nói:
- Đôi bông tai này bán thế nào?
- Ách, mười... mười văn tiền.
- Trẫm muốn.
Nữ Đế lấy ra mười văn tiền, nhẹ nhàng thả lên quầy hàng, rồi mang đôi bông tay đi.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng lại chậm rãi đi về quầy hàng kế tiếp.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Nữ Đế vậy mà lại đi dạo phố, hơn nữa còn dùng tiền mua đồ vật bình thường.
- Chuyện này...
Vài lão thái giám chịu trách nhiệm cung nghênh Nữ Đế cũng rất kinh ngạc.
Nhưng không có người nào dám mở miệng nói chuyện, toàn trường hầu như đều yên lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vị Nữ Đế này, một mực đợi ở bên cạnh.
Từ Khuyết vốn cũng không chú ý tới Nữ Đế, ngược lại hắn liên tiếp quét ánh mắt về phía Hoàng Cung, thầm nghĩ trong lòng tên cẩu Hoàng Đế Hỏa Hoàng kia tại sao vẫn không ra.
Kết quả thấy toàn trường yên tĩnh, khiến hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại mới phát hiện vị Nữ Đế kia đang mua sắm.
CMN, nữ nhân này cũng học được 'Trang Bức' rồi à?
Từ Khuyết thấy thế có chút vui vẻ.
Một lúc sau, sau khi Nữ Đế mua xong một chiếc khăn tay bình thường, nàng trực tiếp bước tới quầy hàng của hắn, Từ Khuyết ngây người nhìn.
Mẹ nó, hàng ta bán thịt heo đấy, ngươi tới làm gì?
Vẻ mặt Từ Khuyết tràn ngập khó tin, hắn đoán không ra vị Nữ Đế này muốn làm gì.
Đến khi Nữ Đế đi tới trước mặt hắn, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, ánh mắt rơi xuống mấy khối thịt heo trên quán, khẽ hỏi:
- Thịt không tệ, sinh ý như thế nào?
- Ách, cũng tạm được.
Từ Khuyết hơi lúng túng nói, hắn mơ hồ có cảm giác mình bị xem thấu.
- Bán được bao nhiêu rồi?
Nữ Đế lần nữa hỏi.
Từ Khuyết sờ sờ mũi:
- Hôm nay chưa bán được cân nào.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi đến, dân chúng không được đi ra ngoài.
Từ Khuyết không do dự đáp.
Mọi người lập tức mở to hai mắt nhìn, mẹ nó, tên này choáng váng à, hắn nói những lời này làm gì?
Nữ Đế lại không để ý, dường như nàng đã sớm biết được, vẫn cười nhạt nhìn Từ Khuyết, nói:
- Vậy.. Ta mua 2 cân.
- Không bán.
Từ Khuyết trực tiếp cự tuyệt.
Mí mắt mọi người ở đây điên cuồng co giật, gia hỏa này xảy ra chuyện gì? Thủy Hoàng muốn mua thịt thì ngươi cứ bán đi, nói nhiều lời như vậy làm gì?
- Vì sao?
Trên mặt Nữ Đế vẫn mang theo nụ cười đầy thâm ý như trước.
Từ Khuyết nhếch miệng cười, thành thực giả dạng một người bán thịt heo, đáp:
- Bởi vì khi ngươi chưa tới thì mỗi cân bán 200 văn tiền, bây giờ ngươi đến mua, mỗi cân chỉ có thể bán 20 văn, ta bán một cân phải thiếu 180 văn, bán hai cân là mất 360 văn, vì vậy hay là ngươi đi tới quầy hàng khác xem đi.
Mọi người đều ngây người, tình huống này là như thế nào, chẳng lẽ gia hỏa này không phải là cấm vệ, mà là một người bình tường, trà trộn vào để bán thịt heo?
- Không sao, ngươi có thể bán mỗi cân 200 văn.
Nữ Đế tiếp tục nói.
- Vẫn không được.
Từ Khuyết lại lần nữa lắc đầu.
- Thế cũng không được, sao vậy?
- Bởi vì ta không phải là người bán thịt, kỳ thật ta là một cấm vệ.
"Híttt!"
Mọi người ở đây lập tức hít một hơi, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, tên cấm vệ này điên rồi? Lại dám nói chuyện này ra? Nếu để Hỏa Hoàng biết được, khẳng định sẽ trừng phạt ngươi.
Nữ Đế cũng không ngờ Từ Khuyết trả lời dứt khoát như vậy, nàng có chút kinh ngạc, đôi mắt lại ẩn hiển hiện một tia vui vẻ:
- Vậy... Gọi đội trưởng của ngươi đến, trẫm muốn cùng hắn nói chuyện nhân sinh.
- Ách... Nói chuyện nhân sinh của ai?
Từ Khuyết có chút chột dạ, cảm giác như mình thật sự bị nhận ra.
- Nói ngươi đấy.
Nữ Đế nhẹ giọng đáp.
Khóe miệng Từ Khuyết lập tức co lại, quả nhiên bị nhận ra rồi, tại sao nữ nhân này lại đoán được?
Nhưng sắc mặt hắn vẫn nghiêm nghị, vẻ mặt đứng đắn, lắc đầu nói:
- Không được, đội trưởng của ta đang bán hải sản!