Chương 282: Mẹ Kiếp, Các Ngươi Có Gan Đến Đánh Ta
- Xèo xèo xèo!
Mấy trăm cây châm tụ lại, giống như trận mưa xối xả bắn nhanh ra, mỗi một cây châm đều được bao bọc bởi chân nguyên mạnh mẽ của Từ Khuyết, tỏa ra ánh sáng lung linh, nhanh chóng bắn tới trên người các trưởng lão của các tông phái.
Một chiêu trí mạng khẳng định là không thể, nhưng ra tay đột nhiên không để người khác kịp chuẩn bị, hiển nhiên vẫn khiến một số trưởng lão không kịp phản ứng, trực tiếp trúng chiêu, đau đến mức cắn răng.
- Mẹ nó!
- Tiểu tử vô sỉ, dám ám hại lão phu!
- Lão hủ liều mạng với ngươi!
...
Mấy trưởng lão của các tông phái rống lên, căm tức nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết lại thản nhiên nhìn bọn họ cười hì hì, tay nắm cự kiếm, xoay người nhảy vào lối vào Kiếm Trủng.
Chuyện này khiến những trưởng lão kia vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không có biện pháp gì đối phó với Từ Khuyết, chỉ có thể ở tại chỗ tiếp tục tức giận mắng.
Đồ vô sỉ, một con chuột nhắt lớn mật, có gan thì đi ra, mắng đến mắng đi cũng chỉ có những câu này.
Nhưng Từ Khuyết nghe thấy những lời này, chân trước vừa bước vào cửa Kiếm Trủng, chân sau lại đột nhiên xoay người nhảy ra ngoài, nở nụ cười bỉ ổi nói:
- Làm sao, ta ra ngoài rồi đây, đến đi, đến đánh ta này.
Mọi người thấy thế đều sững sờ, tiểu tử này muốn chết sao? Lại dám nhảy ra khiêu khích?
Mấy lão giả Anh Biến kỳ cũng ngẩn ra, sau đó nhanh chóng vọt lên.
Không ngờ Từ Khuyết lại đột nhiên lùi lại, lùi đến vùng cấm chế trong Kiếm Trủng, tiếp tục cười bỉ ổi nói:
- Ai nha, ta lại đi vào rồi, đến đây đến đây, ta chờ các ngươi xông lên đánh một trận.
Mấy tên trưởng lão đều nổi giận đùng đùng, giận dữ hét:
- Tiểu tử chết tiệt, có gan thì ra đây.
- Được, ta lại ra ngoài rồi!
Từ Khuyết nói xong, lại nhảy một bước ra bên ngoài.
Mấy tên trưởng lão chuẩn bị đã lâu, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, cùng nhau đánh về Từ Khuyết.
Từ Khuyết sớm đã có dự liệu, nhẹ nhàng lùi lại một bước.
- Ta lại đi vào rồi.
Ầm!
Trong nháy mắt, pháp quyết đánh xuống màn chắn cấm chế, một tiếng nổ vang lên, sau đó sắc mặt mấy tên trưởng lão trắng nhợt, bỗng nhiên lui lại mấy bước.
Chỉ cần có người công kích cấm chế, đều sẽ bị cấm chế khóa chặt, chấn thương thần hồn.
Nhưng bọn họ đều chỉ triển khai pháp quyết phổ thông, vì thế nên chỉ phải chịu một chút chấn thương, nhưng cũng không dám tùy ý ra tay nữa.
Mà Từ Khuyết lại chơi đến nghiện, nhảy ra rồi nhảy vào, trên mặt còn nở một nụ cười bỉ ổi, miệng thì liên tục rêu rao.
- Mau nhìn này, ta lại ra ngoài rồi! Không phải muốn đánh một trận sao? Mau tới đây! Các ngươi có gan thì đến đánh ta đi?
- Ôi, ta lại đi vào rồi!
- Ồ, ta lại ra ngoài rồi!
- Còn đánh nữa không? Không đánh ta đi vào nhé?
- Ta thật sự đi vào nhé?
- Hẹn gặp lại!
Tất cả mọi người khóe miệng co rút, không ai mở miệng nói chuyện, nhìn Từ Khuyết một mình đùa nghịch.
Mấy trưởng lão tức giận đến muốn thổ huyết, nhưng thật sự không có biện pháp nào với Từ Khuyết, liền dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Đến khi nghe được hắn nói gặp lại, trong lòng đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó, cuối cùng cũng đi rồi.
Không ngờ, Từ Khuyết vừa mới đi được vài bước, lại đột nhiên nhảy ra.
- Đinh, đinh, đinh, ngạc nhiên chưa, ta lại ra ngoài rồi, vui mừng không? Bất ngờ không?
Ầm!
Một trưởng lão vừa mới xoay người muốn đi, vừa nghe thấy tiếng Từ Khuyết, không chú ý nhìn đường, liền va đầu vào vách đá phía sau.
Những người khác cũng buồn bực đến sắp thổ huyết.
Trời ơi, ngươi xong chưa?
- Ài, cao thủ tịch mịch nha! Các ngươi đã đều không dám đánh một trận, vậy ta phải cáo từ rồi.
Từ Khuyết thở dài, xoay người thật sự đi vào.
Chỉ là khi hắn xoay người đi vào Kiếm Trủng, trong miệng hắn vẫn cất cao tiếng ca.
Vô địch là thế nào, tại sao lại tịch mịch!
Vô địch là thế nào, thại sao lại trống vắng!
Một mình đứng đỉnh, gió lạnh... Khụ khụ khụ, thật không phải, phá âm...
...
Cho đến khi tiếng ca biến mất, toàn trường vẫn im ắng như trước.
Sắc mặt người nào cũng hết sức khó coi, đặc biệt mấy trưởng lão của các tông phái, quả thực tức giận đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Họ đã gặp rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như thế!
Vô địch tịch mịch? Vô địch trống vắng?
Ngươi giỏi thì đi ra đánh một trận!
...
Những tu sĩ Anh Biến kỳ ở ngoài này, người nào không phải trưởng lão của các đại môn phái.
Đều là người hộ tống cho thiên tài tinh anh bên trong ở các môn phái, nhưng bây giờ... gặp phải một kẻ dở hơi như Từ Khuyết, bọn họ làm sao có thể không đấm ngực giậm chân được.
Sớm biết như vậy, vừa nãy đã không cần kiêng kỵ nhiều như vậy, trực tiếp động thủ, như thế sao có thể bị tiểu tử trêu đùa được?
Thình thịch...
Đúng lúc này, một trận tiếng động cách đó không xa truyền đến, mọi người sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn lại, khi thấy một chiếc Linh Bảo Thần Câu của Linh Bảo Các, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng rằng là một cỗ siêu xe Lamborghini giống Từ Khuyết lái vừa nãy.
- Cừu trưởng lão! Cừu trưởng lão... Duyệt Nhi có chuyện vô cùng trọng yếu muốn bẩm báo...
- Tam gia gia! Có một tin tức tốt, ta và Duyệt Nhi tỷ phát hiện được một thiếu niên thiền tài! Có thần câu lợi hại hơn nhiều so với Linh Bảo Thần Câu của chúng ta...
Hai thiếu nữ từ mặc áo trắng trên Linh Bảo Thần Câu vội vội vàng vàng chạy xuống, vẻ mặt vô cùng phấn khởi chạy tới tranh công, chính là hai nữ đệ tử lúc trước Từ Khuyết gặp phải trên đường.
Các nàng vừa xuống xe đã hưng phấn chạy về Cừu trưởng lão của Linh Bảo Các...
Nhưng Cừu trưởng lão cẩn thận nghe các nàng kêu xông, mí mắt bắt đầu giật giật, mặt tối sầm lại hỏi:
- Các ngươi nói thần câu, có phải là màu xanh lam, chỉ cao như thế, hơn nữa không cần linh lực và phù văn cũng có thể khởi động?
- À? Cừu trưởng lão, ngươi... Làm sao ngươi biết?
- Duyệt Nhi! Tên thiếu niên thiên tài trong miệng ngươi có phải là tự xưng là Tạc Thiên Bang Takumi Fujiwara? Biệt hiệu gọi là xa thần?
Cừu trưởng lão trầm giọng hỏi!
- Sao... Làm sao? Cừu trưởng lão, ngươi cũng gặp vị Takumi thiếu hiệp này? Lẽ nào hắn thật sự tới trước một bước? Cái kia... Cừu trưởng lão, ngươi có thể lôi kéo hắn đến Linh Bảo Các chúng ta hay không? Nếu thần câu của Linh Bảo Các chúng ta có thể dùng phương pháp của vị Takumi thiếu hiệp này cải tiến một chút, vậy thì sẽ rất lợi hại...
Thiếu nữ mặc áo trắng kia càng kỳ quái hỏi.
- Lôi kéo? Ta... Ta lôi kéo cái rắm...
- Tại sao? Cừu trưởng lão, thần câu của Takumi thiếu hiệp là...
- Không cần nói nữa! Việc này không có thương lượng, Linh Bảo Các chúng ta không thể thu nạp người như thế...
Mặt mũi Cừu trưởng lão của Linh Bảo Các tối sầm lại, nếu mình thật sự lôi kéo Takumi Fujiwara đến Linh BCác, sợ rằng Linh Bảo Các sẽ đắc tội với tất cả mọi môn phái.
...
Lúc này, Từ Khuyết đang thản nhiên tự đắc bước vào Kiếm Trủng, không phải là Từ Khuyết không dám đánh với bọn họ, chẳng qua là cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí thời gian, mấy lão giả Anh Biến kỳ tuy rằng không uy hiếp được hắn, nhưng giết bọn họ cũng rất tốn thời gian.
Mà bên trong Kiếm Trủng hiện đã có 90 tên tinh anh đi vào, hắn chỉ lo nếu vào trễ, cơ duyên trong Kiếm Trủng sẽ bị người cướp đi.
Còn những người bên ngoài kia, dù sao bọn họ cũng không chạy, vậy nên chờ lúc đi ra, lại giải quyết từng người một...
Từ Khuyết híp mắt, một đường đi vào.
Trước mắt là một con đường dài dằng dặc, tối đen không nhìn thấy phần cuối.
Từng đợt gió lạnh từ trước mặt thổi đến, khiến người to gan cũng gai lạnh.
Từ Khuyết hơi ngạc nhiên, Kiếm Trủng này thật sự là không đơn giản, dù cho chỉ là một cơn gió cũng ẩn chứa từng tia kiếm khí, nơi đây tuyệt đối là đại hung chi địa.
- Kim Nguyên Quốc xây Hoàng Lăng đối diện Kiếm Trủng, có lẽ là muốn mượn bố cục hung hiểm của Kiếm Trủng để giữ vững hoàng lăng của bọn họ, loại kết cấu phong thuỷ này thực sự rất cao minh!
Từ Khuyết thừa kế ký ức của Hồ Bát Nhất cùng Trương Khởi Linh, rất dễ dàng nhìn thấu loại bố cục này, hắn vừa tự lẩm bẩm, vừa tiến lên.
Không lâu sau, Từ Khuyết đã đi đến một thông đạo ở giữa, đột nhiên bước chân hắn hơi ngưng lại.
- Không đúng, Kiếm Trủng này làm một con đường dài như thế, một chút cơ quan và cấm chế cũng không có sao?
Từ Khuyết híp hai mắt, hồ nghi nói.
Hắn đánh giá bốn phía, sờ sờ vách đá, phát hiện nơi ngón tay hắn chạm đến một mảnh ướt át, còn có chút mềm nhũn, tựa như đang sờ trên một miếng thịt.
- CMN, đây là cái quỷ quái gì vậy?
Từ Khuyết cả kinh hô lên!