Chương 293: Đây Còn Là Takumi Sư Huynh Sao?
Không... Không nghe lầm chứ?
Đây là lời Takumi sư huynh nói sao?
Ngu ngốc? Thiểu năng?
Những lời này, làm sao có khả năng từ trong miệng Takumi sư huynh nói ra?
Chẳng lẽ, Takumi sư huynh cũng bị Diệp Trường Phong làm cho tức giận, bắt đầu ăn nói linh tinh?
Hơn nữa hắn vừa nói, đã từng dùng một chiêu đánh bại Diệp Trường Phong?
CMN, thật hay giả thế?
Takumi sư huynh đang khoác lác đúng không?
Trời ơi đây còn là Takumi sư huynh thiên chân vô tà kia sao?
Mọi người lập tức đều tỏ vẻ mơ hồ, không kịp phản ứng lại.
Cho dù là tình tiết trong phim cũng biến hóa quá nhanh đi?
...
- Ngươi muốn chết!
Lúc này, thấy chuyện xấu bị nhắc lại, Diệp Trường Phong thẹn quá thành giận, quát lạnh một tiếng, giơ lợi kiếm lên nhằm về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, cự kiếm trong tay đột nhiên chém về trước một cái, trong nháy mắt vô số bóng kiếm biến ảo ra, che kín bầu trời, trực tiếp bao vây Diệp Trường Phong lại.
Với thực lực hiện tại của hắn, căn bản không cần dùng thủ đoạn đặc thù gì, chỉ cần một chiêu Lục Hợp Du Thân Xích cũng đủ để nghiền ép Diệp Trường Phong.
Nguyên Anh kỳ tầng chín, đối phó với Nguyên Anh kỳ tầng bốn.
Loại chiến đấu này, căn bản không có chút ý nghĩa nào, không có chút hồi hộp nào.
Ầm!
Diệp Trường Phong đúng lúc tới gần, try mắt bị một cỗ lực lượng mênh mông bao phủ, sắc mặt kịch biến, lúc này y cảm thấy không ổn, trong lòng sinh ra thoái ý.
Nhưng Từ Khuyết chém ra vô số bóng kiếm mờ ảo kia, lại đang bao vây xung quanh y.
"Ầm" một tiếng vang trầm thấp, vô số bóng kiếm mạnh mẽ đập lên người Diệp Trường Phong, cả người bị đánh bay tại chỗ, ngã xuống đất, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Trong khoảnh khắc, toàn trường yên tĩnh đáng sợ, nghe được cả tiếng kim rơi!
"Ầm!"
Lúc này, Từ Khuyết không thèm che dấu khí thế Nguyên Anh kỳ tầng chín nữa mà phóng thích ra ngoài, khiến mọi người ở đây kinh sợ.
- Chuyện này... Làm sao có khả năng?
Người nào cũng trợn to con mắt, khó có thể tin nhìn Từ Khuyết, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tại sao người này trẻ tuổi như vậy đã là Nguyên Anh kỳ tầng chín?
Đây là Takumi sư huynh sao?
Tại sao lại giống như biến thành người khác vậy?
Loại khí chất thiên chân vô tà kia đi đâu rồi?
Vì sao bây giờ người này lại có loại khí thế hung hăng tùy tiện như thế?
Trời ạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Không không không!
Nhất định là ánh mắt của chúng ta đã lừa dối chúng ta!
Sai, đây không phải Takumi sư huynh, mà là thế giới này quá giả dối!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lẽ nào là bởi vì chúng ta xấu hổ tự trách, nên xuất hiện ảo giác sao?
...
Diệp Trường Phong ngã trên mặt đất, một tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy ngơ ngác và sợ hãi.
Y khó có thể tin tưởng được chuyện này, chính mình lại bị Từ Khuyết dùng một chiêu đánh bại!
Hơn nữa càng khiến y khó có thể tiếp thu chính là, mới mấy ngày không gặp, Từ Khuyết dã bước vào Nguyên Anh kỳ tầng chín!
- Không thể, đây tuyệt đối không thể...
Khóe miệng Diệp Trường Phong tràn máu tươi, giống như một người điên lẩm bẩm.
- Vèo! Vèo! Vèo!
Lúc này, cách đó không xa truyền đến vài tiếng phá không.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, ngẩng đầu nhìn lại, thấy mấy người có cả nam nữ xuất hiện, vừa vặn xuống bên cạnh Diệp Trường Phong.
- Ồ, đã tìm được người giúp đỡ rồi?
Từ Khuyết chọc tức cười nói.
Loại chuyện này hắn không cảm thấy kỳ quái chút nào, Diệp Trường Phong tốt xấu gì cũng là bảo bối của Lang Kiếm Tông, thân phận vô cùng không đơn giản, tiến vào một nơi như Kiếm Trủng, nhất định sẽ có người bảo vệ trong bóng tối.
Trong Tu Tiên giới, loại người chuyên bảo vệ này vô cùng bình thường.
Thế nhưng do cấm chế trong Kiếm Trủng, cường giả Anh Biến kỳ không thể đi vào, vì thế nên mấy kẻ hộ vệ của Diệp Trường Phong này, chỉ là vài tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ tầng chín mà thôi.
Từ Khuyết không hoảng sợ chút nào, với khả năng hiện giờ của hắn, Anh Biến Kỳ tầng tám mà hắn cũng có thể đánh chết, sao có thể sợ mấy tên Nguyên Anh kỳ tầng chín cặn bã này?
Nhưng còn không chờ hắn mở miệng trào phúng, đám người hộ vệ kia đã cho Diệp Trường Phong ăn một viên đan dược, ánh mắt lại gắt gao khóa chặt Từ Khuyết.
Tó có một nữ tử vô cùng cường đại, là người nổi bật nhất trong đám hộ vệ có tu vi Nguyên Anh kỳ tầng chín, thân là vệ của Diệp Trường Phong, lúc này thấy Diệp Trường Phong bị thương nặng, nàng tự nhiên nổi giận.
- Tự mình quỳ xuống, dập đầu tạ tội!
Nữ đệ tử lớn tiếng quát lên với Từ Khuyết, ngữ khí vô cùng cứng rắn, thái độ cực kỳ ác liệt.
Đám thiên tài tinh anh ở đây đều ngừng thở, bọ họ hiển nhiên không nghĩ tới, lần này tiến vào Kiếm Trủng, cường giả hộ vệ Diệp Trường Phong lại có nhiều người như vậy, hơn nữa lại núp trong bóng tối, chưa từng bị phát giác.
Thực lực như vậy, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Sau đó, ánh mắt của mọi người, đều không tự chủ được nhìn về phía Từ Khuyết, ánh mắt tràn ngập đồng tình khẽ lắc đầu.
Lần này xong rồi, Takumi sư huynh sợ là sẽ gặp xui xẻo rồi.
Từ Khuyết lại cong cong khóe miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, nhẹ giọng nói:
- Thật ngại quá, tại hạ mới đến, có chút không hiểu quy củ, nếu như làm gì không đúng...
Hắn thoáng dừng lại một chút, khóe miệng lại câu lên ý cười nhợt nhạt, rồi vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, con ngươi vừa mở, tùy tiện nói:
- Ngươi nhanh đến đánh ta đi!
Hítttt!
Mọi người ở đây nghe thế đều hít vào một í lạnh, bị sự biến chuyển tính cách của Từ Khuyết khiến cho sợ hãi.
Khó có thể tưởng tượng, một giây trước còn là nụ cười ôn nhu nhã nhặn, là thiếu niên thành thật thiện lương, thời khắc này càng trở nên cuồng bá như vậy.
Hơn nữa đối mặt với mấy vị cường giả cảnh giới ngang nhau, hắn vẫn dám chủ động khiêu khích.
Chuyện này quả thật là không muốn sống nữa rồi.
...
Vài tên hộ vệ cũng bị chọc giận, chỉ để lại một người bảo hộ ở Diệp Trường Phong, giúp đỡ chữa thương, mấy người còn lại đều đồng thời ra tay, kiếm quyết triển khai mạnh mẽ, cùng giết về phía Từ Khuyết.
Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực!
Huống hồ bọn họ cũng nhìn ra thực lực của Từ Khuyết không tầm thường, hoàn toàn không dám khinh thường, đều lấy ra lực lượng cường đại nhất, vây công Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết không sợ nhất chính là vây công, trên người hắn có rất nhiều thủ đoạn, chỉ vận dụng dị hỏa, hắn đã có thể dễ dàng giải quyết mấy người trước mắt này.
Nhưng hiện tại, hắn lại một mực không dùng tới dị hỏa, trái lại vẫn nắm lấy cự kiếm cũ nát, trực tiếp chém về nữ hộ vệ vừa lên tiếng kia.
Hiển nhiên Từ Khuyết không phải là một quân tử, mỗi một kiếm hắn đâm ra, đều vô cùng đơn giản gọn gàng.
Nhưng mọi người nhìn thấy thì khóe miệng liên tục co giật.
Bởi vì tên này, mỗi một kiếm đều chém về váy dưới thân của nữ hộ vệ kia, vô cùng vô sỉ hèn mọn, hoàn toàn chính là đang cố ý khiến người tức giận.
Vèo!
Lúc này, hàn ý bốn phía càng trở nên lạnh lẽo, phảng phất như có món đồ gì đang đến gần.
Nhưng không có người nào ở đây phát hiện điểm này.
Vị nữ hộ vệ kia càng đánh càng căm tức, tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.
Nàng xông xáo Tu Tiên giới nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng gặp qua kẻ vô sỉ như vậy.
- Ngày hôm nay ta nhất định lột da tróc thị ngươi, khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tử tế!
Nữ hộ vệ lớn tiếng trách mắng, kiếm phong càng ngày càng lăng liệt, nhanh chóng bổ về phía Từ Khuyết.
Vèo!
Từ Khuyết đột nhiên nhảy lên, triển khai Tam Thiên Lôi Động, dễ dàng né tránh.
Đồng thời, hắn đâm một kiếm trúng váy nữ hộ vệ, không cẩn thận kéo một cái, dùng sức quá mạnh!
"Loạt xoạt!"
Nhất thời, tiếng vải rách lanh lảnh vang lên, váy của nữ hộ vệ kia hoàn toàn bị xé rách, đôi chân dài trắng nõn ngay lập tức bại lộ trước mặt mọi người!
Nữ hộ vệ sửng sốt đến sững sờ.
Những hộ vệ khác khác cũng sững sờ.
Tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm rồi.
Chỉ có Từ Khuyết, một lão tài xế kiến thức rộng rãi, vẫn duy trì bình tĩnh như trước, ánh mắt đánh giá đôi chân thon dài kia, tấm tắc khen ngợi:
- Đại tỷ thực là lợi hại, trời lạnh như thế này, ngươi lại không có mặc quần.