Chương 294: Phải Thương Hoa Tiếc Ngọc
Nữ hộ vệ kia phản ứng lại, mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt xấu hổ tới cực điểm.
Trên đời này, tại sao có thể có người vô sỉ như vậy?
Hơn nữa, hiện tại ở trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, nữ hộ vệ kia đã giận dữ và xấu hổ đến đỏ cả mặt, vừa tức vừa giận, hận không thể lập tức dùng một chiêu kiếm chém chết Từ Khuyết.
Thế nhưng, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là nàng phải nhanh chóng che kín lại đôi chân bị lộ ra đến bắp đùi cho tốt.
Ầm!
Nàng biến ra một mảnh ánh vàng, ngưng tụ thành từng mảng kim thiết, đột nhiên bao vây quanh bắp đùi, giống như mặc vào một quần hoàng kim giáp.
Tuy rằng trong nhẫn trữ vật của nàng có chuẩn bị quần, nhưng trong trường hợp này, nàng làm sao có khả năng mặc quần trước mặt mọi người?
Vì thế nên nghĩ tới nghĩ lui, nữ hộ vệ chỉ có thể dùng đến một chiêu này, tạm thời dùng mỹ kim linh khí biến thành kim thiết để che lại.
Sau đó, nàng dùng ánh mắt căm tức nhìn Từ Khuyết, lớn tiếng kếu:
- Đăng đồ tử, đồ vô sỉ, để mạng lại!
Phi kiếm và pháp quyết hòa vào nhau, ánh kiếm lăng lệ, đột nhiên chói lọi, rọi sáng Kiếm Trủng vốn tối tăm.
Sau đó, ánh kiếm nhanh như gió, dày đặc tựa mưa rào, che ngợp bầu trời đánh về phía Từ Khuyết.
Ở Lang Kiếm Tông, nàng cũng được coi như một thiên chi kiêu tử, với tu vi Nguyên Anh tầng chín, xưa nay không có ai dám nói bất kỳ một lời khinh bạc nào ở trước mặt nàng, càng không cần phải nói tới hành động giống Từ Khuyết trực tiếp chém rách quần của nàng như vậy.
Kẻ sĩ có thể giết, nhưng không thể chịu nhục!
Đối với loại đăng đồ tử này, chuyện duy nhất nàng có thể làm và cũng muốn làm chính là chém Từ Khuyết thành hai nửa, sau đó móc đôi mắt gian giảo của hắn ra.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.
- Kiếm quyết này... Chẳng lẽ chính là Tật Quang Kiếm Hồng Quyết của Lang Kiếm Tông?
- Quá mạnh mẽ, khí thế như thế, rõ ràng là ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ!
- Xem ra nàng thật sự nổi giận rồi, ra tay tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là muốn giết chết Takumi sư huynh rồi!
- Người của Lang Kiếm Tông quả thật quá mạnh mẽ!
Trong lòng đám người đều than thở sợ hãi, da đầu tê dại.
Nhưng Từ Khuyết vẫn thong dong như cũ, thản nhiên đứng đó.
- Ôi giời ạ, cô nương, ta chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi, chỗ này lạnh như thế, ngươi không mặc quần đã đi vào, rất dễ dàng bị cảm lạnh mà. Nhìn này, nói ngươi mà ngươi còn không vui, làm mấy khối sắt này mặc trên đùi là thế nào, không lạnh sao?
Từ Khuyết lớn tiếng kêu gào trêu chọc, nhưng pháp quyết trên tay không hề qua loa chút nào, tay nắm cự kiếm thi triển Lục Hợp Du Thân Xích, lần thứ hai biến ra một biển kiếm ảnh, che kín bầu trời.
"Oanh..."
Một tiếng nổ vang lên, tiếng kim loại va chạm vào nhau, hoa lửa đột nhiên nổ tung, hóa thành đừng đọt sóng linh khí, tràn ra tứ phương.
Mọi người đều trợn to hai mắt, nội tâm vô cùng kinh hãi.
Bọn họ đều là người rất có thiên phú về kiếm ý, là thiên tài tinh anh của thế hệ này, tự nhiên họ đều nh̃ được lần giao thủ này là Từ Khuyết chiếm thượng phong.
Nữ hộ vệ kia của Lang Kiếm Tông có kiếm quyết vô cùng không đơn giản, ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ.
Nhưng kết quả lại bị Từ Khuyết tiện tay biến ra kiếm ảnh, hoàn toàn phá giải chiêu thức của nàng.
Đây chính là dùng lực phá xảo, không, là nhất lực phá vạn pháp!
Lực lượng như thế không khỏi quá cường hãn đi?
Ánh mắt của mọi người, lần thứ hai ngơ ngác nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết híp đôi mắt lại, cười nói:
- So tiện với ta... Phi, so kiếm pháp với ta, ngươi còn kém xa. Ta ba tuổi đã dùng thiết kiếm tranh đấu cùng quần hùng, năm tuổi dùng trọng kiếm đi khắp Đông Hoang, sau mười tuổi lại chẳng phụ thuộc vào vũ khí, cây cỏ cũng có thể làm kiếm! Thế nhân đều gọi ta là Kiếm Thần, bí danh Độc Cô Cầu Bại!
"Phốc!"
Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong đang ngồi một bên chữa thương, nghe được Từ Khuyết nói, tâm thần đại loạn, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu.
Lời thoại này y quá quen, đây rõ ràng là lời y đã nghe qua vô số lần ở Hỏa Nguyên Quốc hoàng thành, mà lời này là do một người tên là Lý Bạch nói.
Diệp Trường Phong không ngờ Từ Khuyết có thể vô sỉ đến mức này, đạo văn của người khác, tới nơi này giả ngốc, bây giờ còn tự xưng là Kiếm Thần, đây chính là muốn chiếm tiện nghi Kiếm Thần Chi Tử y!
...
- Đấy, nhìn thấy chưa, Kiếm Thần Chi Tử nghe được tên ta, đều sợ đến mức thổ huyết rồi.
Từ Khuyết chỉ vào Diệp Trường Phong, nói với mọi người nói.
Diệp Trường Phong cảm thấy hai mắt tối sầm lại, suýt nữa bị tức ngất đi.
Mọi người nghe thấy lời này chỉ cảm thấy cơ mặt co giật, họ không có gì để nói.
Takumi sư huynh, ngươi thật sự ngây thơ hay là giả ngốc thế?
Người ta rõ ràng là bị ngươi chọc tức đến thổ huyết được không?
Ngươi lại trâu bò nói là bị ngươi làm sợ hãi?
Chúng ta không bị mù!
Hơn nữa cái gì mà ba tuổi cùng quần hùng tranh đấu, năm tuổi đi khắp Đông Hoang, mười tuổi dùng cây cỏ cũng có thể làm kiếm?
Ta kháp, ngươi còn có thể tiếp tục chém gió hơn nữa không?
Cây cỏ cũng có thể làm kiếm?
Ít nhất ngươi cần phải ném xuống cự kiếm trong tay ngươi đi thì mới có tư cách nói như thế chứ?
Đến lúc này, phần lớn mọi người cũng đã tỉnh táo.
Bọn họ đều phản ứng lại, Takumi sư huynh này... Tựa như cũng không phải là người thiên chân vô tà, Kiếm Linh đại nhân khẳng định cũng bị lừa dối.
Hơn nữa nhìn vị Takumi sư huynh còn có chút đê tiện, khiến người ta có cảm giác muốn đánh hắn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ có thể là suy nghĩ mà thôi, sau khi chứng kiến thấy thực lực Từ Khuyết như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, một câu cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Máy người hộ vệ của Diệp Trường Phong và vài tên hộ đạo cũng tỏ vẻ nghiêm nghị.
Nữ hộ vệ kia vốn là người cường đại nhất trong bọn họ, thậm chí còn sử dụng tới Tật Quang Kiếm Hồng Quyết của Lang Kiếm Tông, kết quả lại bị phá giải dễ như ăn cháo, từ đó có thể thấy được Từ Khuyết trước mắt này không hề đơn giản.
Nữ hộ vệ kia lại tức giận đến mức cả người run rẩy.
Ở trong Lang Kiếm Tông, nàng có thể tính là cùng cấp với đệ tử ưu tú nhất, ngoại trừ thiên phú kiếm ý kém hơn Diệp Trường Phong, nhưng những phương diện đều không hề kém Diệp Trường Phong.
Nếu như Lang Kiếm Tông không có Diệp Trường Phong, thì nàng chính là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng thế hệ này.
Nhưng hiện tại, cường đại như nàng, sau khi triển khai kiếm quyết lại bị một thiếu niên dễ dàng phá giải như thế, chuyện này khiến nàng khó có thể tiếp thu.
Càng nghĩ càng tức giận, thân thể run rẩy, quả thực là nàng muốn phát rồ.
Từ Khuyết vừa nhìn dáng vẻ của nàng, lại đưa tay chỉ về phía này, nói với mọi người:
- Nhìn này, nghe được tên của ta, nàng cũng sợ đến mức cả người run rẩy.
"..."
Mọi người tiếp tục xấu hổ, lần thứ hai không còn gì để nói.
Takumi sư huynh, lời ngươi nói... Chúng ta thật sự không có cách nào tiếp nhận.
- À, không đúng, nàng không phải là bị dọa sợ!
Đột nhiên, Từ Khuyết lại mở miệng nói, tựa như ý thức được nói sai rồi.
Mọi người ngẩn ra, hóa ra Takumi sư huynh thật sự hiểu lầm.
Cũng còn may, ít nhất không quá vô sỉ như chúng ta tưởng tượng, loại sư huynh này vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng sau một khắc, mọi người liền bắt đầu bối rối.
Từ Khuyết chỉ vào dưới chân nữ hộ vệ, lo lắng nói:
- Nàng là bị lạnh đấy, các ngươi có ai mặc hai quần dày, mau mau cởi một cái xuống cho nàng mượn, nhìn nàng sắp lạnh đến đông cứng rồi, các ngươi cũng thật là, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì, đến đến đến, ta giúp các ngươi cởi.
Nói xong, hắn vung kiếm lên, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, hóa thành chớp giật, đột nhiên đánh úp về phía vài tên hộ vệ.