Chương 295: Bại Hoại Của Tu Tiên Giới
Mọi người đều ngẩn ra.
Vài tên hộ vệ càng ngạc nhiên hơn, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết nói ra tay là ra tay, thực sự quá đê tiện.
Thấy Từ Khuyết ra tay, sắc mặt bọn họ đại biến, nhanh chóng bấm kiếm quyết, đứng thành một hàng, tạo thế phòng ngự đề phòng Từ Khuyết.
Nhưng bọn họ đoán sai, Từ Khuyết cũng không công kích bọn họ, lợi kiếm biến ra kiếm ảnh, công kích về phía thân dưới của bọn họ.
"Xoẹt! Xoẹt!"
Một loạt tiếng vải rách vang lên, một chiêu kiếm của Từ Khuyết, trực tiếp chém rách quần của đám người.
Sau một khắc, quần trên người vài tên hộ về đều rơi xuống, lộ ra hai chân đầy lông lá.
Tất cả mọi người trong nháy mắt lại há hốc mồm.
Lại là chiêu này?
CMN, ngươi là người nào?
Kiếm pháp gì thế?
Tại sao chỉ chọn phá quần của người ta?
Thật quá vô sỉ!
Mấu chốt là ngươi còn ra tay với cả nam tử!
- Vô sỉ!
- Đồ vô sỉ!
- Bại hoại của Tu Tiên giới!
Mấy tên hộ vệ thẹn quá hóa giận, đằng đằng sát ý, kéo quần lên, giơ lợi kiếm, trực tiếp nhằm về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết không thèm liếc mắt nhìn lại, cự kiếm trong tay bỗng nhiên đánh xuống, một chiêu Diễm Phân Phệ Lãng Xích cũng đủ để đám người kia ăn đủ.
Ầm!
Sóng khí vô hình bỗng nhiên đánh xuống, đám hộ vệ không kịp phòng ngự, ngực bỗng nhiên lõm vào xuống, cả người bay ngược lại, rơi trên mặt đất.
Mặt đất trong khoảnh khắc rạn nứt, đất đá nát thành bụi bay lên.
Chỉ một chiêu, đám hộ vệ đồng thời bị đánh trọng thương, trong miệng phun ra máu tươi.
Toàtrường lập tức yên lặng.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, hai mắt trợn to, khó có thể tin.
Cùng là Nguyên Anh kỳ tầng chín, Từ Khuyết lấy sức một người dễ dàng nghiền ép nhiều người như vậy.
Thực lực nghịch thiên như vậy, sao có thể?
...
Những người ở đây cũng coi như là thiên tài tinh anh trong các môn phái, các môn phái này đã dùng rất nhiều tài nguyên chuyên môn để bồi dưỡng bọn họ, mới có thể khiến cho bọn họ dễ dàng đánh bại đối thủ cùng cấp, thực lực này đã vượt xa người tu tiên bình thường.
Nhưng Từ Khuyết biến thái hơn rất nhiều, hắn chỉ có một mình đã có thể dễ dàng đánh bại nhiều Nguyên Anh tầng chín của Lang Kiếm Tông như vậy.
Tên biến thái này từ chỗ nào chui ra vậy?
Có một số người vẫn còn mơ hồ, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc...
Quần thu trong miệng tên này là vật gì?
Lẽ nào là một kiểu pháp khí phòng ngự mới sao?
Tại sao từ trước đến giờ đều chưa từng nghe nói đây?
...
- Chà chà, đám người các ngươi đấy, đều là thích ăn đòn! Quần thu cũng không mặc, còn không thấy ngại mà xông xáo ở Tu Tiên Giới? Mau mau đi về nhà đi, mẹ các ngươi gọi các ngươi về nhà mặc quần thu kìa!
Từ Khuyết nói xong, cự kiếm trong tay bỗng nhiên giơ cao, lưỡi kiếm đột nhiên phát ra tiếng kiếm sắc bén, vang khắp tứ phương.
- Dừng tay!
Cách đó không xa, Diệp Trường Phong nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt kịch biến, kinh sợ quát lên.
"Ầm!"
Một chiêu này của Từ Khuyết vẫn đánh xuống, thế như chẻ tre.
Hắn muốn giết người, ai cũng không ngăn được.
Lúc mới bắt đầu, hắn cũng không có ý định giết ai, chỉ muốn trang bức xong rồi chạy, an tâm đi tìm Kiếm Linh.
Nhưng Diệp Trường Phong một mực lấn tới, Từ Khuyết cũng hiếm khi mở lòng từ bi, chỉ đánh trọng thương đối phương, vẫn chưa hạ tử thủ, thuận tiện trang bức một chút.
Nhưng những tên hộ vệ này vừa xuất hiện, không nói hai lời đã muốn giết hắn, chỉ bởi vì hắn đánh bị thương Diệp Trường Phong'
Bản thân làm như thế là không công bằng'
Dựa vào cái gì?
Chỉ vì ngươi là Kiếm Thần Chi Tử?
Vì thế nên người khác không thể đánh ngươi, mà chỉ có ngươi đánh người khác?
Nếu ngày hôm nay người ở đây thay bằng một tên thiên tài tinh anh không có bối cảnh, thật sự đánh bại Diệp Trường Phong thì kết cục khẳng định là rất khốc liệt.
Vì thế nên Từ Khuyết rất căm tức, làm nhục người xong, trang bức cũng xong, cuối cùng lộ ra sát ý!
Như thế rất tàn bạo, rất hung ác.
Nhưng Từ Khuyết hoàn toàn không thèm để ý.
Bởi vì hắn chỉ muốn tùy theo bản thân mà làm.
Dù sao cũng là trang bức.
Chính là phải tùy tính mà làm.
Ngươi là Kiếm Thần Chi Tử thì rất uy phong?
Như thế là có thể ỷ thế ức hiếp người khác sao?
Xin lỗi!
Ngày hôm nay ngươi đụng phải bản bức vương ta đây.
Dám trang bức trước mặt bản bức vương?
Mong ngươi ghi nhớ một câu, trang bức năm phút đồng hồ, bị đánh hai giờ!
Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có bản bức vương mới có thể trang bức cả đời, chưa bao giờ bị người đánh chết.
...
"Ầm!"
Trọng kiếm chém xuống, hàn khí ngưng thành hàn vụ, trong khoảnh khắc bị chém bay ra.
Mặt đất Kiếm Trủng bị chém nứt toác ra, dưới khí thế đáng sợ này có vô số đất đá biến thành bột phấn.
Đây là một chiêu kiếm không có chút kiếm ý nào, chỉ dựa vào lực lượng mà người khác khó có thể tưởng tượng tạo thành uy lực như vậy.
- Không...
Đám hộ vệ sợ hãi kêu gào, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, bị chiêu kiếm này đánh thành thịt nát, mất mạng tại chỗ.
Trong nháy mắt, không gian rơi vào một khoảng vắng lặng chết chóc.
Chết rồi.
Toàn bộ bị giết chết rồi.
Đám hộ vệ của Lang Kiếm Tông này đều là Nguyên Anh kỳ tầng chín đấy.
Có thể nói, trong Kiếm Trủng này những người có thực lực mạnh nhất chính là bọn họ!
Nhưng nhiều hộ vệ như vậy, đều... không ngăn được một chiêu kiếm?
...
Ding, chúc mừng kí chủ giết chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thu được 20 vạn EXP cùng một chiếc nhẫn trữ vật
Ding, chúc mừng kí chủ giết chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thu được 20 vạn EXP cùng một chiếc nhẫn trữ vật!
Ding...
...
Trong đầu Từ Khuyết liên tiếp vang lên tiếng hệ thống thông báo.
Tổng cộng giết năm tên hộ vệ có tu vi Nguyên Anh kỳ tầng chín, được một triệu EXP, cùng 5 chiếc nhẫn trữ vật.
Tính ra trên người Từ Khuyết cũng có đến hơn một nghìn chiếc nhẫn trữ vật, nhưng hắn thăm dò từng cái, trực tiếp vất vào hệ thống, tùy ý để hệ thống mở ra, lấy đồ vật bên trong ra sau đó phân loại chúng.
Dù sao những trong những chiếc nhẫn trữ vật này cũng không có bảo vật gì quý trọng.
Ngoại trừ Linh Thạch, những vật khác căn bản không thể khiến Từ Khuyết để mắt, lúc thu được đều đưa hết cho hệ thống thu về đổi thành luyện khí tinh hoa, cũng không có bao nhiêu giá trị.
- Từ Khuyết!
Lúc này, Diệp Trường Phong đột nhiên gào thét, hai mắt như sắp nòi ra:
- Lang Kiếm Tông và ngươi không chết không thôi!
Tiếng gào vang vọng khắp Kiếm Trủng, chấn động đến mức khiến không ít tinh anh đều cảm thấy màng tai đau đớn.
Nội tâm mỗi người, đều không nhịn được mà run rẩy.
Bọn họ chưa từng thấy Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong nổi giận như vậy, lần này Từ Khuyết thật sự đã đắc tội chết với Lang Kiếm Tông rồi.
Nhưng Từ Khuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, xem thường cười nói:
- Không chết không thôi? Lời này các ngươi đã nói rất nhiều lần. Hơn nữa nếu là không chết không thôi, vậy tại sao ta không thể giết các ngươi? Lang Kiếm Tông sao? Ha ha, ở trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một chân gà.
Ta tính một chút, đây là lần thứ hai ngươi nói không chết không thôi... Dù sao ta chưa từng nghe qua thỉnh cầu đê tiện như thế! Không hổ là Riện Thần Chi Tử! Nếu ngươi thành tâm thành ý muốn chết, ta sao có thể không thành toàn cho ngươi?
Nói đến đây, Từ Khuyết nhấc lên cự kiếm, trực tiếp bước về phía Diệp Trường Phong.
Mũi kiếm kéo trên đất, hỏa tinh bắn bốn phía, lưu lại một rảnh sâu, một luồng sát ý từ trên người Từ Khuyết bắt đầu dâng lên.
Mọi người ở đây mí mắt giật giật, há to miệng, trong mắt hiện lên sợ hãi.
Chuyện này... Tên này muốn làm gì?
Hắn điên rồi sao?
Lẽ nào ngay cả Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong mà hắn cũng muốn giết?