Chương 296: Đại Ca, Ngươi Quả Thật Là Người Tốt
Giết người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu.
Từ Khuyết vốn không phải một người lòng dạ mềm yếu, càng sẽ không lưu lại bất kỳ mối họa nào cho mình.
Hơn nữa Diệp Trường Phong lớn lối như vậy, dám tuyên bố không chết không thôi, vậy thì mình đành phải tác thành cho hắn thôi, sau đó mình sẽ cùng Lang Kiếm Tông không chết không thôi cũng không muộn.
EXP tự đưa tới cửa, không thể không thu được.
Hơn nữa, ngươi là Kiếm Thần Chi Tử thì rất giỏi sao?
Ngươi có thể giỏi hơn cả Hỏa Hoàng sao?
Để ngươi sống nhiều chương như vậy đã không tệ rồi, nhìn Hỏa Hoàng dâng cả lão bà, con gái với em gái, mới sống được bao lâu?
Loại người như ngươi ra đường không mang theo não cũng chỉ xứng làm một Long Ngạo Thiên vai phụ mà thôi, nói cho ngươi biết, để ngươi sống trong tiểu thuyết, căn bản là không sống quá ba chương, đương nhiên, trừ phi gặp được một tác giả có chút tài hoa.
Từ Khuyết đã nổi sát tâm, hắn nắm lấy cự kiếm, trên mặt mang theo ý cười, dưới chân đột nhiên đạp mạnh, trong nháy mắt hóa thành một ảo ảnh, giết về phía Diệp Trường Phong.
- Muốn giết ta, ngươi cho rằng ngươi có năng lực này sao?
Trên mặt Diệp Trường Phong đột nhiên hiện lên một nụ cười điên cuồng, mạnh mẽ lật tay một cái, đột nhiên lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược.
Viên đan dược này toả ra tía sáng nhàn nhạt đỏ ửng, mùi máu tanh nồng nặc, vô cùng gay mũi.
Lần này, Diệp Trường Phong nổi giận!
Y thực sự nổi giận!
Không chỉ là vấn đề mặt mũi cá nhân y.
Còn có uy nghiêm của Lang Kiếm Tông, môn phái kiếm tu mạnh nhất ở Kim Nguyên Quốc.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, bị Từ Khuyết không biết xấu hổ trêu chọc sỉ nhục đến mức độ này.
Sĩ có thể giết! Nhưng không thể chịu nhục!
Vì thế Diệp Trường Phong hạ quyết tâm, bất luận phải trả giá thế nào, hôm nay hắn nhất định phải chém giết Từ Khuyết ở đây.
Mà đan dược vừa xuất hiện trong tay Diệp Trường Phong, sắc mặt mọi người đều kịch biến.
- Đó là... Huyết Yêu Thiên Ma Đan?
- Trời ạ, đây là đan dược cấp bậc lục tinh đấy!
- Không, đây là cấm dược, thuốc này vô cùng ác độc, một kng sẽ thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, tiêu hao tuổi thọ, có tác dụng mạnh mẽ tăng cường tu vi cùng uy lực pháp quyết!
- Hả, lẽ nào Diệp Trường Phong muốn ăn loại đan dược này? Nghe nói di chứng sau khi dùng vô cùng đáng sợ, nhẹ thì tu vị sụt giảm, nặng thì bạo thể mà chết.
- Không sai, loại đan dược này người bình thường tuyệt không đối không dám động, trừ phi thật sự rơi vào tuyệt lộ, mới phải dùng nó để đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.
- Xem ra Diệp Trường Phong đã không tiếc tất cả, nhất định phải tiêu diệt Takumi sư huynh rồi.
- Không, Diệp Trường Phong đã mất đi lý trí, tinh anh kiệt xuất một đời, Kiếm Thần Chi Tử, cuộc đời trải qua quá mức bằng phẳng, chưa bao giờ gặp phải áp chế, tâm trí bị kích thích, chung quy sẽ bị diệt vong nha.
- Tuy nói như vậy, nhưng một khi ăn vào Huyết Yêu Thiên Ma Đan, tu vi của y sẽ đạt tới một cảnh giới khủng bố, đến thời điểm... sợ rằng Takumi sư huynh sẽ chết trước một bước rồi.
- Ài, xem ra chúng ta vô duyên với Kiếm Linh đại nhân rồi.
...
Mọi người khẽ lắc lắc đầu, đều cảm thấy lần này sẽ là một trận chiến lưỡng bại câu thương, có thể là hai người sẽ đồng vu quy tận.
- Chà chà sách...
Từ Khuyết nhìn Diệp Trường Phong tay cầm đan dược bày ra dáng vẻ hung hăng ngông cuồng, không nhịn được chà miệng nhíu mày, chỉ vào hắn nói ra:
- Đến đến đến! Chư vị đều là tinh anh của các môn các phái, hôm nay ta sẽ truyền thụ cho mọi người một ít kinh nghiệm quý báu hành tẩu giang hồ ở Tu Tiên giới.
Chúng ta lấy vị Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong không đánh lại được ta phải uống đan dược chuẩn bị phát đại chiêu làm thí dụ, tình huống hiện nay là như thế, ở thời điểm đối chiến cùng kẻ địch, biết rõ ràng không địch lại, sau đó vạn bất đắc dĩ lấy ra bảo bối chuẩn bị phát đại chiêu, lại còn lằng nhằng như thế, như thế không phải là tự mình tìm đường chết sao?
Nói rồi, Từ Khuyết còn bày ra dáng vẻ cao thủ yên tĩnh, thở dài một hơi tiếp tục nói:
- Mọi người đều biết, thực lực của ta đủ để thuấn sát y trong lúc y lấy ra đan dược. Huống chi, y còn nhiều lời như thế! Cho hỏi một chút, nhiều lời như vây mà có ích thì còn cần phải uống thuốc sao?
Mọi người nghe Từ Khuyết nói những câu nói này, khóe miệng không nhịn được mà co giật, con hàng này cũng quá ác, không chỉ tâm ngoan thủ lạt, mà cái miệng kia quả thực không phải độc bình thường.
Đừng nói là Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, bất luận tu sĩ nào dù tính có tốt mà ở chỗ này bị hắn nói như vậy, sợ rằng cũng sẽ bị tức đến mức thổ huyết.
- Từ Khuyết, ngươi... Ngươi chớ ép ta! Chỉ cần ta ăn vào Huyết Yêu Thiên Ma Đan này, ngươi liền...
- Ta sẽ làm sao? Ài! Sao ngươi lằng nhằng thế! Không nói những cái khác, ngươi nói câu này đã tốn mất bốn giây, thời gian này đã đủ để ta giết ngươi bảy, tám lần rồi.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, sau đó thả kiếm của mình cắm trên mặt đất, cười nói:
- Nhưng mà! Ta vẫn tương đối khoan dung, đặc biệt là đối với những đối thủ chuẩn bị dùng đại chiêu. Các ngươi ngẫm lại xem, khổ sở chuẩn bị đại chiêu, nếu như không để các ngươi hoàng thành đã bị ta thuấn sát, vậy thì sẽ rất uất ức! Vì thế nên ngươi tuyệt đối đừng phụ lòng tốt của ta, mau mau dùng thuốc đi, bớt nói chuyện lại.
- Ngươi... Được! Là ngươi ép ta!
Diệp Trường Phong cũng không nhịn được nữa, lửa giận trong lồng ngực cuộn trào.
- Trường Phong, dừng tay!
Nữ hộ vệ còn sống sót duy nhất kia thấy thế, sắc mặt thay đổi kinh ngạc thốt lên.
Nhưng nàng không ngăn cản được Diệp Trường Phong điên cuồng.
- Từ Khuyết, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Diệp Trường Phong nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp ném Huyết Yêu Thiên Ma Đan vào trong miệng
Ầm!
Trong khoảnh khắc, cả người Diệp Trường Phong nổi lên một luồng khí tức máu tanh, lan tràn ra.
"Aaaa..."
Y hét thảm một tiếng, huyết dịch trong thân thể tựa như đang sôi trào, một khí thế mạnh mẽ bỗng dần tăng lên.
Sau một khắc, cảnh giới của Diệp Trường Phong tăng nhanh như gió, dung mạo cũng nhanh chóng trở nên già yếu, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, tóc trong nháy mắt bạc trắng.
Nhưng cảnh giới của y lập tức lên đến Anh Biến kỳ tầng một.
"Rào!"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, ồ lên một mảnh.
Anh Biến kỳ tầng một.
Trận chiến này, chỉ sợ là không có gì hồi hộp.
Dù sao chênh lệch giữa Anh Biến kỳ và Nguyên Anh kỳ thực sự quá lớn.
Hơn nữa, Diệp Trường Phong có thiên phú cực sâu về kiếm ý, hiện tại cảnh giới tăng lên, vừa vặn có thể triệt để phát huy ra kiếm ý kinh khủng kia.
- Xong rồi, lần này Takumi sư huynh không có chút phần thắng nào rồi.
- Ài, kỳ thực thời điểm Diệp Trường Phong lấy ra Huyết Yêu Thiên Ma Đan, ta cũng đã đoán được kết quả như thế này rồi.
- Tiêu hao hết tuổi thọ, chỉ vì muốn thắng, sau trận chiến này, sợ rằng Diệp Trường Phong cũng không sống được nữa.
- Ài, cần gì phải như thế chứ...
Mọi người đều thổn thức, lắc đầu cảm thán.
Kết quả như thế này, bọn họ tựa như đã dự đoán được từ lâu.
Hơn nữa chuyện kế tiếp xảy ra, bọn họ cũng cảm thấy sẽ không có quá nhiều bất ngờ, Từ Khuyết sẽ bị Diệp Trường Phong tiêu diệt, mà Diệp Trường Phong bởi vì trận chiến này, cuối cùng sẽ ngã xuống.
Sau này, trận chiến này có lẽ sẽ lưu truyền thành một đoạn truyền thuyết.
Nhưng mà tình tiết phát triển trong phim, thường lệch khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Từ Khuyết nhìn Diệp Trường Phong đã biến thành già yếu, nhờ việc thiêu đốt tuổi thọ mà nâng lên cảnh giới Anh Biến kỳ tầng một, nhất thời liền choáng váng.
Hắn đột nhiên có chút cảm động, nhìn Diệp Trường Phong nói:
- Đại ca, ngươi thật đúng là người tốt!
Mọi người ở đây nghe vậy, trong nháy mắt đầu óc biến thành mơ hồ.
Tình huống thế nào?
Tại sao tên này lại khen Diệp Trường Phong?
Lẽ nào hắn đã sợ, chuẩn bị quỳ xuống chịu thua xin tha thứ sao?
Diệp Trường Phong hiển nhiên cũng hiểu lầm Từ Khuyết ý tứ, trên mặt mang theo lạnh lẽo ý cười nói:
- Hiện tại nói những lời này với ta cũng vô dụng, ngươi bức ta đến một bước này, ta không thể buông tha ngươi, dưới kiếm quyết của ta, ngươi chỉ có thể chết.
"Vù!"
Vừa dứt lời, lợi kiếm trong tay Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong nhất thời rung lên, y đã không nhẫn nại được nữa.
Nhưng Từ Khuyết lại vui đến hỏng rồi, tà ác cười nói:
- Ta là nói ngươi dùng viên thuốc này cho tốt nhé, ngươi xem một chút, vốn là giết ngươi chỉ có 20 vạn kinh nghiệm, hiện tại ngươi bước vào Anh Biến kỳ, ta lại giết ngươi, thì sẽ có một triệu kinh nghiệm! Xem ra lúc trước ta trách oan ngươi, thời đại này người vội vàng cho ta kinh nghiệm có không ít...
Thế nhưng, có thể như Diệp công tử vô tư kính dâng, đập nồi bán sắt vội vàng thăng cấp, sau đó lại tới dâng cho ta lượng lớn kinh nghiệm, thì thật sự không nhiều!