Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 334: Không Hai Giá

Chương 334: Không Hai Giá
Thất công chúa nghe thấy thế khẽ giật mình, cái miệng nhỏ dưới khăn che mặt khẽ nhếch, hiển nàng không nghĩ tới Từ Khuyết há mồm là mắng người, mà ở trước mặt nhiều người như vậy, khen giọng nói của nàng thanh thúy.
Husky lại không phục, tức giận nói:
- Giọng bản thần tôn cũng giống chuông ngân nhé, nhưng ngươi vẫn truy sát bản thần tôn, nói rõ là ngươi trọng sắc khinh bạn!
- Thối lắm, tiếng kêu như vịt của ngươi còn không biết ngại nói mà nói giống chuông ngân? Ui zời, có mà giống như tiếng tạ va đập thì có.
Từ Khuyết trừng trừng nhìn Husky nói.
- Gào, vô sỉ!
Husky nghe thế bèn gào lên một tiếng.
Từ Khuyết không thèm để ý đến nó, nhìn về phía Thất Công Chúa, khôi phục vẻ ôn hòa nhã nhặn, cười cười nói:
- Công chúa mỹ lệ, hay là ta mời ngươi ăn chút bún thập cẩm cay nhé? Sáu đồng tiền một bát thôi.
- Ồ? Bún thập cẩm cay... Là thứ gì?
Thất công chúa sững sờ, nghi hoặc hỏi.
- Là một mỹ thực thần kỳ, sau khi ăn xong, buổi tối cong đến mười ba lần!
Từ Khuyết phong độ nói.
Thất công chúa càng nghe càng nghi hoặc, không hiểu hắn nói gì.
Husky lúc này lại chui ra, vừa nghe đến "Bún thập cẩm cay" liền cảm thấy đó nhất định là tuyệt thế mỹ vị, cũng hô lớn:
- Bún thập cẩm cay, tiểu tử, bản thần tôn muốn ăn.
- Ngươi không có chuyện gì thì cút sang một bên. Không thấy bản bức vương đang ghẹo gái sao?
Từ Khuyết tỏ vẻ ghét bỏ.
Nói đùa, bản bức vương xưa nay không thích chó, mời ngươi ăn bún thập cẩm cay làm gì?
Thất công chúa che miệng cười, trong mắt hơi lấp loé, cảm thấy thiếu niên trước mắt này và con chó kia rất thú vị.
Nhưng nàng còn muốn biết nhiều tin tức hơn, nàng đang muốn biết rõ lai lịch của Từ Khuyết, thế nên vẫn chưa rời đi, vẫn đứni chỗ, cười nhạt nói:
- Từ Khuyết công tử quả nhiên trù nghệ tuyệt vời, không biết công tử có thời gian hay không, cùng ta đến nhã các, tiện trò chuyện một phen?
- Ồ? Không ngờ cô nương lại phóng khoáng như vậy, nhưng thật đáng tiếc, tại hạ là là chính nhân quân tử, không thích như thế, mong cô nương đừng làm như vậy.
Cảm tình là cần bồi dưỡng. Có câu nói 'Dưa hái xanh không ngọt'... Nhưng nếu cô nương đã có ý tốt này, tại hạ mà từ chối thì sẽ thành bất kính. Chỉ có điều, phải chờ ta bán xong những đậu hủ thúi này rồi nói, chuyện làm ăn vốn phải để ý thành tín mà.
Từ Khuyết chắp tay đáp.
Hắn nói những lời không ra ngô ra khoai, tưởng như rất văn nhã, nhưng thực tế thì một số từ ngữ khiến người ta vừa nghe, liền cảm thấy không đúng.
Cái gì chính nhân quân tử, cái gì không thích như vậy, không cần như vậy.
Còn từ chối thì bất kính, trên thế giới này tại sao lại có thể có người vô sỉ như vậy?
Mọi người ngẫm nghĩ một thoáng, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, tỏ vẻ kinh hãi.
Chuyện này... Tiểu tử này quá lớn mật, lại dám đùa giỡn Thất Công Chúa như vậy?
Quả thực là hạ lưu vô sỉ.
Những câu nói này, từ trước đến giờ chỉ có ở thanh lâu mới có thể nghe thấy, hắn sao dám nói những lời như vậy trong tình huống này?
Xem Thất Công Chúa là người nào?
...
Thất Công Chúa cũng choáng váng, nàng hoàn toàn không ngờ Từ Khuyết lại không đi theo chiêu thức như vậy, đột nhiên lại dùng một chiêu như thế.
Vài tên hoàng tử cũng nổi giận, không nhịn được mà lớn tiếng quát nói:
- Làm càn!
- Thật là to gan, dám nói năng lỗ mãng với hoàng muội!
- Còn không mau quỳ xuống tạ tội?
Nhị Hoàng Tử lúc này cũng tỏ ra chính nghĩa dũng cảm đứng ra, lạnh giọng trách mắng:
- Người đâu, bắt tên đăng đồ tử này lại!
Vài tên hộ vệ lập tức cùng nhau xông lên.
- Làm tốt lắm! Mau mau bắt tiểu tử này đi.
Husky có chút hả hê nói, suýt chút nữa đã nhảy lên vỗ tay.
- Chờ đã!
Từ Khuyết đột nhiên giơ tay lên, nghiêm túc nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Còn có Nhị Bàn Tử kia, hô bắt ta bao nhiêu lần rồi? Có phải là không chịu thua nổi, hay là do ngươi đố kị tại hạ quá đẹp trai, quá tiêu sái?
Khóe miệng Nhị Hoàng Tử co giật, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói lời nhục nhã hoàng muội, đây là tội chết.
- CMN, ngươi đừng vu oan cho ta, lúc nào ta nhục nhã hoàng muội ngươi?
Từ Khuyết không vui, quay đầu nhìn về phía Thất công chúa, lại lộ ra nụ cười mê người, hỏi:
- Công chúa mỹ lệ, xin hỏi ta nhục nhã ngươi sao? Khoan, đừng nóng vội nói chuyện, nhìn ngươi đói đến mức nào rồi kìa, nào, trước tiên ăn một chút.
Nói rồi, Từ Khuyết vớt một bát đậu hủ thúi từ trong chảo dầu, xoay người nhìn về phía Thất Công Chúa.
Nhưng lúc này, không có chú ý tới, Husky đang lặng lẽ chạy đến chảo dầu, lấy ra túi đã chuẩn bị trước, một mạch đổ đậu hũ thúi trong chảo dầu vào.
Nhìn kỹ, từng miếng đều đen thùi lùi, lăn tăn trong chảo dầu, nhìn qua thật sự giống phân.
...
May mắn chính là, hiện tại bát đậu hủ thúi mà Từ Khuyết đang cầm, vẫn chưa thành hình dạng đó, hắn đang gắp lên một khối, đưa đến trước mặt Thất Công Chúa.
Có lẽ do hắn thật sự đẹp trai, hoặc là do tác dụng điểm mị lực phát sinh thêm vào, thậm chí điểm may mắn cũng phát huy hiệu quả.
Thất Công Chúa không nổi giận chút nào, thậm chí nhìn Từ Khuyết ôn nhu nhã nhặn đang cười, trái tim nàng có chút đập nhanh hơn, hơn nữa cón có một chút căng thẳng.
- Đến, ngoan, trước tiên hé miệng, um, đúng, chính là như vậy, sau đó nhẹ nhàng ngậm vào.
Trong lúc thất thần, Thất Công Chúa thật sự mở miệng nhỏ, nghe Từ Khuyết, đưa đậu hủ thúi ngậm vào trong miệng.
Bởi vì nàng cũng không biết tại sao, giờ phút này nhìn Từ Khuyết chân thành như vậy, khiến người khó có thể từ chối như vậy, đây rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Thất Công Chúa tự nhận đã gặp vô số thiếu niên tuấn kiệt trong thiên hạ, thậm chí, ở thủ đô Kim Nguyên Quốc còn có một nam tử được xưng là đẹp nhất ngũ quốc.
Nhưng dù đối mặt với vị mỹ nam tử phong độ kia, Thất Công Chúa cũng chưa từng thất thần như vậy, nhưng đối mặt với người vô sỉ như Từ Khuyết, tại sao trái tim nàng lại đập loạn?
Từ Khuyết đã mang miếng phân tanh tưởi kia tới trước mặt, mình còn có thể thuận theo lời hắn há miệng ra?
Khi miếng đậu hủ thúi có chút trơn, lại có một chút nóng chạm vào đôi môi của mình, Thất Công Chúa thầm nghĩ mình nhất định là điên rồi, nhất định là bị ma quỷ ám rồi.
Nhưng sau đó, hàm răng nàng nhẹ nhàng cắn xuống, vị ngọt nước trong đậu hủ thúi nổ tung trong miệng, Thất Công Chúa cả người liền há hốc mồm.
Rõ ràng ngửi thấy thúi như thế, tại sao sau khi cắn xuống, lại có một hương vị kỳ lạ, hoàn toàn bùng nổ trong miệng.
Thúi?
Không!
Đây chính là thơm!
Quá thơm, quá mỹ vị rồi!
Vân vân... Đây là cái gì?
Đậu hũ?
Không đúng, ậu hũ sao có hương vị đậm đặc như vậy?
Hơn nữa cảm giác và mùi vị này, quả thực quá kinh người, thế gian sao lại có món mỹ vị như vậy?
"Ầm!"
Đột nhiên, đầu óc Thất Công Chúa run lên, thần hồn mạnh mẽ tăng lên một chút.
Tuy rằng không nhiều, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được thần hồn biến hóa, nhất thời trợn to mắthó có thể tin nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười hì hì:
- Như thế nào, ăn ngon chứ?
"Ân!" Thất công chúa ngơ ngác gật gật đầu.
Từ Khuyết tiếp tục cười:
- Thần hồn lực tăng tiến không ít chứ?
"Ân!"
- Còn muốn ăn tiếp hay không?
- Muốn!
- Cảm ơn, một bát mười ngàn lượng, giá cố định!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất