Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 335: Một Điều Kiện Thì Một Điều Kiện

Chương 335: Một Điều Kiện Thì Một Điều Kiện
Một bát mười ngàn lượng?
Mọi người ở đây nghe được Từ Khuyết nói, suýt chút nữa đã ngất đi.
Hắn vừa mới tăng giá một bát một ngàn lạng, hiện tại lại tăng gấp mười lần, trực tiếp lên tới mười ngàn lượng một bát?
Trời ơi, ngươi như vậy, còn không biết ngại mà nói mình làm ăn giảng đạo nghĩa? Còn nói một không hai?
Tin ngươi thì thà tin quỷ còn hơn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Thất Công Chúa bị làm sao thế?
Vì sao vẻ mặt của nàng lại chấn động như vậy, vật kia thật sự ăn ngon sao?
...
Thất công chúa lại sững sờ ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn Từ Khuyết, mãi không thể phản ứng lại.
Người này làm sao thé?
Không phải nói là ăn miễn phí sao, ăn bao nhiêu cũng có thể sao?
Làm sao mới ăn một miếng, đảo mắt đã có giá mười ngàn lượng một bát?
- Từ... Từ công tử, đây là tại sao vậy?
Thất công chúa có chút choáng váng, vẻ mặt mơ hồ nói.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Nhìn ngươi bị doạ thành dạng gì kìa, đùa ngươi đấy, ta đã nói rồi, ta là nói người một không hai, rất giữ chữ tín, đến đến đến, cả bát này đều cho ngươi!
Nói rồi hắn trực tiếp đưa bát đậu hủ thúi cho Thất Công Chúa.
Chủ yếu là hiện tại tâm tư hắn đều đang nghĩ làm thế nào để giáo huấn Nhị Hoàng Tử, sau đó kiếm lại ngân lượng.
Nhị Hoàng Tử cũng ngơ ngác, y thực sự không nghĩ ra, thứ giống phân đen thùi lùi này, đến tột cùng là có bí mật gì, vì sao ngay cả Thất hoàng muội ăn, cũng có vẻ mặt như thế này, chẳng lẽ thứ này thật sự mỹ vị?
- Thất hoàng muội, ngươi xác định thứ này là mỹ vị sao?
Nhị Hoàng Tử nhìn về phía Thất công chúa hỏi.
Thất Công Chúa gật đầu cười:
- Nhị Hoàng huynh, vật ấy thật sự rất thần kỳ, sau khi ta ăn xong, thần hồn tựa hồ có tăng tiến.
Lời này vừa nói ra, vài tên hoàng tử đồng thời biến sắc.
Thần hồn tăng tiến?
Thì ra là như vậy, chẳng trách Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc coi trọng vật ấy như vậy, hóa ra là thứ tốt.
Mấy người đều tỉnh ngộ, lần thứ hai nhìn về phía chảo dầu đậu hủ thúi, ánh mắt trở nên nóng rực lên.
- Nhị Bàn Tử, như thế nào? Hiện tại muội muội ngươi đều đã tự mình thử ăn, ngươi còn không chịu chịu thua sao? Có phải là muốn quỵt nợ hay không? Ngươi muốn vô sỉ như vậy?
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Nhị Hoàng Tử, cao giọng nói.
Cơ mặt Nhị Hoàng Tử co giật, há miệng:
- Ta lúc nào nói muốn...
Lời còn chưa nói hết, Từ Khuyết đã ý vị sâu xa cắt ngang y:
- Làm người phải giữ tín nha, ngươi xem ta nói được là làm được, một văn tiền của muội muội ngươi đều không lấy, mời nàng ăn một bát mỹ thực giá trị vạn laượng, ngươi nói ngươi xấu hổ không?
Nhị Hoàng Tử trợn tròn mắt, y căn bản không nhớ tới món nợ, mở miệng nói:
- Ta...
Từ Khuyết lại cắt ngang, lắc đầu nói:
- Ngươi không cần lấy cớ, trận đánh cược này ngươi đã thua, là nam nhân thì nên nhận đi, đừng lề mề.
- Ta...
- Ngươi nói có phải ngươi thua hay không?
- Đúng...
- Đúng cái gì mà đúng, nhìn dáng vẻ ngươi không phục, chứng minh là khẩu phục tâm không phục, như vậy không được đâu, không hề có một chút thành tín sau này làm sao có thể làm Hoàng Đế?
"..."
Nhị Hoàng Tử lờ mờ ngây ngốc, không biết nói gì.
Y căn bản không muốn quỵt nợ, đặc biệt ở trước mặt nhiều bách tính như vậy, y càng muốn dựng nên hình tượng một người dám làm dám chịu, tuân thủ hứa hẹn.
Nhưng y vạn vạn không nghĩ tới, cái gì y cũng không kịp nói, mà Từ Khuyết này vừa lên tiếng, đã nói y thành là một người không tuân thủ hứa hẹn.
Những lời nói liên tiếp hạ xuống, đừng nói là bách tính ở đây, liền ngay cả bản thân Nhị Hoàng Tử đều suýt nữa thấy mình thật sự quỵt nợ.
Một lúc lâu sau, Nhị Hoàng Tử mới tỉnh táo lại, tức giận nói:
- Bổn hoàng tử chưa bao giờ nói muốn quỵt nợ, ngươi đừng có hoa ngôn xảo ngữ.
- Được rồi được rồi, ngươi có thể tỉnh ngộ đúng lúc, dũng cảm chịu thua là đúng, nói rõ những lời ta vừa nói, ngươi có nghe vào, sau này ngươi phải chú ý, đừng đợi được người khác nói ngươi, ngươi mới tự giác.
Từ Khuyết ý vị gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, rất là vui mừng.
Nhị Hoàng Tử tức giận đến mức muốn thổ huyết, y căm tức nhìn Từ Khuyết.
Nhưng y chưa kịp nói lời trách cứ, Từ Khuyết lại giành trước nói ra:
- Đến, lúc này nên nói chuyện ngươi nợ ta phủ đệ rồi.
Nhị Hoàng Tử nhất thời trợn mắt lên:
- Bổn hoàng tử lúc nào nợ ngươi phủ đệ?
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, mỉm cười nói:
- Ngươi không phải nói nếu thua thì sẽ đáp ứng ta một điều kiện sao? Điều kiện của ta chính là, cho ta một tòa phủ đệ, còn có hậu cung ba nghìn người đẹp, cùng với vô số kim ngân tài bảo, chỉ đơn giản như vậy.
Dung tục, quá dung tục rồi!
Đám hoàng tử ở đây vừa nghe, đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Vốn tưởng rằng tên này muốn thiên tài địa bảo gì dùng để tu luyện, không nghĩ tới hắn lại mở miệng đòi phòng, nữ nhân và tiền.
Thân là tu tiên giả, tại sao trong đầu đều là những suy nghĩ dung tục này?
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của đám hoàng tử, nhưng đối với bách tính mà nói, yêu cầu này của Từ Khuyết thực sự quá hoàn mỹ.
Một tòa phủ đệ, còn hậu cung 3000 người đẹp, thêm vô số tiền tài, thế có khác gì Hoàng Đế đâu? Thực sự là khiến người hâm mộ.
Không biết lúc nào Husky cầm lấy một đôi đũa, liên tục đảo qua đảo lại trong chảo dầu, miệng còn không quên giễu cợt nói:
- Tiểu tử, ngươi quá vô sỉ rồi! Lại đòi điều kiện như thế này, một điểm nhìn xa trông rộng cũng không có, ít ra ngươi phải để hắn cầm toàn bộ Kim Nguyên Quốc đưa cho ngươi.
Mọi người vừa nghe, khóe miệng co giật, xem thường trừng mắt nhìnusky, không có người nào muốn mở miệng công kích nó.
Nhị Hoàng Tử không thèm để ý tới Husky, lạnh lùng nhìn Từ Khuyết, giễu cợt nói:
- Bổn hoàng tử chỉ đáp ứng ngươi một điều kiện, nhưng ngươi vừa nói tới ba điều kiện rồi.
- Há, ngươi nói đúng, đúng là ta sai lầm rồi, một điều kiện thì một điều kiện, vậy ta nói lại vậy.
Từ Khuyết khiêm tốn nhận sai.
- Được!
Nhị Hoàng Tử gật đầu.
Từ Khuyết nói ra:
- Vậy ta muốn một toà nhà có 3000 người đẹp và vô số kim ngân tài bảo!
"..."
Toàn trường trong nháy mắt yên lặng.
Như thế khác nhau chỗ nào?
Không phải hợp mấy câu thành một câu nói sao?
Cái này cũng được? CMN, đại ca ngươi thật trâu bò.
Tất cả mọi người đều phục lăn, vốn tưởng rằng Từ Khuyết sẽ đổi một điều kiện khác, hoặc là giảm yêu cầu một chút, không ngờ rằng hắn còn có thể cơ trí như thế.
Nhị Hoàng Tử cũng cười lạnh nói:
- Nếu ngươi cố ý muốn yêu cầu này, bổn hoàng tử đương nhiên có thể thỏa mãn ngươi.
Đối với y mà nói, loại yêu cầu này của Từ Khuyết không quá đáng chút nào, hơn nữa còn dễ dàng làm được.
Trên mặt Từ Khuyết mang theo ý cười, hỏi:
- Nếu ngươi không làm được thì sao?
- Bổn hoàng tử không thể không làm được.
Nhị Hoàng Tử tự tin nói.
- Không được, ta không tin ngươi, trừ phi ngươi viết một tờ giấy đảm bảo nếu như ngươi không làm được, phải đưa tất cả tài sản dưới danh nghĩa ngươi bồi thường cho ta.
- Ha ha, thực sự là lòng dạ tiểu nhân! Giấy đảm bảo mà thôi, bổn hoàng tử thỏa mãn ngươi!
Nhị Hoàng Tử lại tiếp tục cười lạnh, xem thường nhìn Từ Khuyết.
Sau đó vung tay lên, lập tức có thủ hạ dâng lên giấy và bút mực, Nhị Hoàng Tử tiện tay viết xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất