Chương 336: Husky Vạn Năm Cất Giấu
Mọi người nhìn kỹ, Nhị Hoàng Tử đứng tại chỗ viết xuống một tờ giấy cho Từ Khuyết.
Trong vòng một ngày, sẽ đưa cho Từ Khuyết một toà nhà có ba ngàn người đẹp cùng vô số kim ngân tài bảo, nếu vi phạm, sẽ phải dâng hết tài sản dưới danh nghĩa để bồi thường cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết vô cùng thỏa mãn, cười ha ha nhận lấy giấy đảm bảo, thâm ý nói:
- Cố lên nha Nhị Bàn Tử, ngày mai ta chờ ngươi.
Nói xong, hắn xoay người làm bộ muốn đi.
Nếu đã làm màu xong, hiện tại hắn phải tiêu sái rời đi, để lại một bóng lưng khó quên cho mọi người.
Nhưng Từ Khuyết vừa xoay người, liền nhìn thấy Husky đang đứng bên chảo dầu, dùng sức đảo đậu hủ thúi bên trong, vẻ mặt đắc ý, tựa hồ như đang làm chuyện gì rất vui vẻ.
- Ngáo, ngươi đang làm gì thế đây, lại muốn ăn vụng đúng không?
Từ Khuyết nhíu mày, đi tới.
Husky lần này đứng thẳng ngay ngắn, không thẹn với lương tâm, cả giận nói:
- Bản thần tôn cần phải ăn vụng sao? Hiện tại, thứ này ta cũng có phần!
- Có ý gì?
Từ Khuyết sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống chảo dầu, nhất thời trợn to hai mắt.
Bên trong chảo dầu trôi nổi từng miếng đen thùi lùi, sau khi chiên dầu, vừa đen lại vừa cứng, cái này không phải là đậu hủ thúi, hơn nữa từ đây toả ra mùi thối kinh người.
Từng thứ đen thùi lùi này đều dài mảnh, thậm chí còn lộ ra một luồng cảm xúc mới mẻ.
Có thể tượng tượng ra trong nội tâm của Từ Khuyết đang điên cuồng chửi tục, đây lại là phân chó.
Từ Khuyết trừng mắt về phía Husky:
- Ngươi thả vào trong cái gì?
Husky tỏ vẻ thần bí nói:
- Bản thần tôn thả đồ gì vào sao ngươi có thể so với? Đây chính thứ ta cất giấu hơn vạn năm, mùi vị rất đặc biệt! Tóm lại bản thần tôn mặc kệ, chỉ cần ngươi bán ra một bát, phải cho bản thần tôn tám phần mười lợi nhuận.
"..."
Từ Khuyết nghe thế khóe miệng khẽ giật, Husky này thật sự nghĩ mình đang luộc phân à?
Tên Husky này quả thực là ngu ngốc đến đáng yêu!
Nó muốn phát điên, phân hơn một vạn năm, lúc này toàn bộ đã ở trong chảo dầu, chẳng trách lại thúi như thế, thật buồn nôn!
Nhìn Husky đứng ở đó đảo phân, dáng vẻ đắc ý, Từ Khuyết thật sự không biết nói gì.
- Không cần không cần, nếu ngươi đã lấy ra thứ cất giấu vạn năm, ta nào có mặt mũi cùng ngươi cướp ngân lượng, cho ngươi cho ngươi, đều cho ngươi!
Từ Khuyết khoát tay nói!
- Ồ, khó có khi thấy tiểu tử ngươi còn biết giảng đạo lý, được thôi, nếu ngươi không muốn lấy tiền, vậy bản thần tôn cũng không miễn cưỡng ngươi.
Husky mừng lớn, lập tức xoay người hét lên với mọi người:
- Đến đến đến, mọi người nhanh đây, mỹ thực Tạc Thiên Bang, một bát mười ngàn lượng, hàng thật đúng giá, trẻ con và phụ nữ mang thai cũng không bắt nạt!
Dân chúng đứng đó vừa nghe thấy lời này, lập tức liền yên tĩnh.
Mười ngàn lượng một bát, con chó này cũng quá xấu xa rồi.
Đám hoàng tử lại đứng ngồi không yên, đồ vật thần kỳ như thế, mười ngàn lượng một bát thì làm sao, mười vạn cũng phải mua!
Vật này tuy rằng ngửi thúi như thế, thế nhưng căn cứ vào lời Thất Công Chúa nói, cộng với hàng động kỳ quái của Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc, mấy người đều tin đây là bảo vật khó có được, không những mỹ vị mà còn có thể tăng cường thần hồn.
Hiện tại bảo vật có thể tăng cường thần hồn cũng không nhiều, dù cho là tăng cường từng tia một, cũng có giá trên trời, hoàn toàn là có tiền cũng không thể mua được.
Vì thế dựa vào công hiệu tăng cường thần hồn này, dù cho đúng là phân, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà ăn hết...
- Bổn hoàng tử muốn!
- Cho bổn hoàng tử một bát!
- Còn có bổn hoàng tử, cũng một bát!
Nhất thời, đám hoàng tử dồn dập đi tới, Nhị Hoàng Tử cũng xông lên trước, cướp vị trí thứ nhất.
...
Từ Khuyết phải cố gắng lắm mới nén được cười, hắn biết Husky này sau này chắc chắn sẽ bị người đánh.
Thật vất vả mời kìm nén được ý cười, lúc này Từ Khuyết mới hướng tới quầy hàng của nữ tử kia, thấp giọng nói:
- Cô nương, ngân lượng đều cho ngươi, sau này ngươi cứ ở nhà chăm sóc hài tử, đừng ra ngoài làm ăn nữa, một lát nữa ở đây có lẽ sẽ xảy ra một hồi ác chiến, ngươi mau trở về đi thôi.
Nữ tử vừa nghe lời này, nhìn thấy trong túi tiền mình có mấy thỏi vàng, nhất thời bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu muốn cự tuyệt.
Nhưng Từ Khuyết lại lộ một nụ cười mê người, nói ra:
- Đừng từ chối, ta còn có kim ngân tài bảo mà Nhị Hoàng Tử đưa, chút tiền này không lọt nổi mắt xanh của ta, mau trở về đi.
- Đa... Đa tạ công tử.
Nữ tử kia ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó nàng chần chờ một chút, thấp giọng nói:
- Công tử, đêm nay... Nếu ngài có thời gian, có thể đến khu dân cư thứ tư ở phố Chu Tước thành đông, tìm tiểu nữ tử.
Nói rồi, vẻ mặt nàng ửng đỏ, ôm lấy đứa nhỏ, xoay người giống như chạy trốn, dáng vẻ ngượng ngùng đến cực điểm.
Nàng cũng không ngờ mình lại lớn mật như thế, cùng một thiếu niên vừa kết giao nói ra những lời này, nhưng nàng không có cách nào ngăn chặn cảm giác trong lòng, không biết vì sao, vừa nhìn thấy nụ cười của Từ Khuyết, trái tim không nhịn được mà run rẩy.
Cộng với mấy năm trước trượng phu mất đi, nàng vẫn một người cô đơn, dốc lòng chăm sóc hài tử.
Nói cho cùng nàng chỉ là phàm nhân, hiện tại gặp được Từ Khuyết có mị lực như vậy, sao có thể nhịn được đây?
Từ Khuyết cũng kinh ngạc không ngừng, nhìn nữ tử biến mất ở đường phố, không khỏi sờ sờ mặt của mình, rất là cảm khái:
- Không ngờ rằng, ta đã soái đến trình độ như thế này! Chỉ phất tay một cái, đã có thể khiến một thiếu nữ điên cuồng như thế...
- Hóa ra Từ công tử là người phong lưu như thế, đúng là rất tiêu sái.
Đột nhiên, một tiếng nói lanh lảnh truyền tới, chính là Thất Công Chúa.
Trên mặt nàng mang theo lụa mỏng, cười tủm tỉm nhìn Từ Khuyết, tỏ vẻ nàng đã nghe thấy những lời nữ tử kia vừa nói với Từ Khuyết.
Từ Khuyết vung tay lên, nghiêm túc nói:
- Công chúa hiểu lầm, tại hạ vốn thanh tâm quả dục, chỉ là thấy mẹ con các nàng đáng thương, lúc này mới ra tay giúp đỡ mà thôi, cũng không có ý niệm khác.
- Ồ? Thì ra là như vậy, là ta nghĩ nhiều rồi, mong Từ công tử không cần để ý.
Thất công chúa nở nụ cười, mang theo vẻ áy náy, đồng thời hảo cảm của nàng dánh cho Từ Khuyết cũng tăng thêm một chút.
Nàng là một người thông minh, tự nhiên nhìn ra được đôi mẹ con kia không dễ dàng, hơn nữa Từ Khuyết này vừa ra tay, cũng không phải là bố thí, ngược lại tính là để nữ tử kia dựa vào cách nướng cánh gà để kiếm được ngân lượng.
Cho người cá không bằng dạy người câu cá, đạo lý này nàng hiểu rất rõ.
- Không sao không sao, tại hạ sớm thành thói quen. Dù sao muốn yêu thiên hạ, yêu chúng sinh, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vì thế ta còn từng làm một ca khúc, yêu thật sự cần dũng khí, khi đối mặt lời đồn đãi, chỉ cần ngươi ồ ồ... Khặc khặc, thật ngại quá, hát nhầm rồi!
"Phốc phốc!"
Thất công chúa che miệng nở nụ cười, đôi mắt đẹp nhìn về Từ Khuyết, nhẹ giọng nói:
- Xem ra Từ công tử là người khôi hài, hay là chúng ta đi tới nhã các, ngồi xuống uống chén trà, nhờ một chút?
- Ngạch, uống trà hả? Vẫn là quên đi, tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện uống trà.
- Ồ? Từ công tử có chuyện gì? Không biết ta có thể giúp đỡ gì hay không?
- Thật ra đúng là cần ngươi hỗ trợ, xin hỏi khu dân cư thứ tư ở Chu Tước phố thành đông đi như thế nào?