Chương 341: Hậu Cung Ba Ngàn Mỹ Nhân
Một lát sau, Từ Khuyết đổi một bxiêm y, đi theo một tên sai vặt, lên xe ngựa rời khỏi khách sạn.
Xe ngựa đi qua vài đường phố, tới trước một tòa phủ đệ đối hẻo lánh thì đột nhiên dừng lại.
Tòa phủ đệ trước mắt này tuy rằng vị trí tương đối hoang vắng, thế nhưng trang hoàng và bố trí bên trong, vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới.
Tính ra chuyện cũng rất trùng hợp, Nhị Hoàng Tử vừa mới chuẩn bị một biệt uyển dùng để nuôi nhốt một đám cẩu, cũng vừa xây dựng xong, vì thế y liền giao phủ đệ cho Từ Khuyết.
Hơn mười tên hộ vệ đứng bên ngoài phủ đệ, vây quanh Nhị Hoàng Tử.
Sau lưng y lại có ba ngàn nữ tử thanh tú, trên mặt là vẻ câu nệ, cẩn thận từng li từng tí đứng im lặng một bên.
Những nữ tử thanh tú này dung mạo khác nhau, hơn nữa trên mặt đều có chút khẩn trương, vừa nhìn đã biết là Nhị Hoàng Tử tìm trong dân gian.
Liền vì muốn hoàn thành cá cược với Từ Khuyết, Nhị Hoàng Tử lại vận dụng tư quyền, mạnh mẽ thu ba ngàn dân nữ trong thời gian ngắn như vậy.
- Tham kiến Nhị Hoàng Tử điện hạ, tiểu nhân đã dẫn Từ công tử tới.
Xe ngựa vừa dừng lại, gã sai vặt kiêm chức phu xe lập tức nhảy xuống, quỳ xuống hành lễ với Nhị Hoàng Tử.
- Ừm!
Lúc này sắc mặt Nhị Hoàng Tử cũng không hề tốt, lạnh nhạt đáp một tiếng rồi không nói nữa.
Hiện tại y chỉ muốn vội vàng đem những thứ này giao cho Từ Khuyết, sau đó lấy lại giấy đảm bảo trong tay Từ Khuyết rồi xé nát, y sẽ trào phúng một chút rồi hồi cung chuẩn bị cho lần thí luyện Hoàng Lăng sắp tới.
Nhưng Từ Khuyết sao có thể dễ dàng buông tha y như vậy?
Ngày hôm nay hắn chính là đến để gây sự.
- Từ công tử, đến rồi.
Khi gã sai vặt ở ngoài xe ngựa nhắc nhở một tiếng, Từ Khuyết đưa tay vén mảnh vải bên cửa xe, đưa cổ ra thăm dò.
Hắn như một người có thân phận tôn quý, ánh mắt bình thản quét qua Nhị Hoàng Tử chờ người, lông mày đột nhiên nhăn lại.
- Phủ đệ tàn tạ như thế, cũng không ngại mà đưa cho ta? Ta không muốn, quay về khách sạn ngủ.
Từ Khuyết nói xong, trực tiếp quay lại ngồi vào trong xe ngựa.
Trên thực tế hắn cũng không nhìn kỹ, chỉ thăm dò thoáng qua liền thôi, không để ý chút nào.
Nhị Hoàng Tử nghe thấy thế lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, trầm giọng nói:
- Từ Khuyết, ngươi đừng quá phận! Tòa phủ đệ này vừa mới xây dựng không lâu, sao lại tàn tạ được?
"Bạch!"
Từ Khuyết lại kéo vải chắn cửa xe, thò đầu ra, cười bỉ ổi nói:
- Nói đùa không được sao? Chà chà, Nhị Bàn Tử nhà ngươi, một chút hài hước cũng không có.
- Đồ vật cũng đã chuẩn bị đầy đủ, giao giấy đảm bảo của bổn hoàng tử ra đây
Nhị Hoàng Tử không tiếp chuyện với Từ Khuyết, mặt tối sầm lại nói.
- Mẹ nó, ngươi nói đủ là đủ chắc? Dựa theo lẽ thường, ta phải đến kiểm tra một chút.
Từ Khuyết nhảy xuống xe ngựa, nghênh ngang đi ra.
Ánh mắt của hắn quét về phía mộám lớn nữ tử dáng vẻ khẩn trương tay nắm vạt áo đứng sau Nhị Hoàng Tử.
Sau đó, cao giọng hỏi:
- Các vị cô nương, bên trong các ngươi, có ai tên ba ngàn không?
Ai tên ba ngàn?
Ban ngàn nữ tử vừa nghe thấy hắn hỏi, đều quay sang nhìn nhau, vẻ mặt mê hoặc.
Nhị Hoàng Tử cũng hơi run run, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hiển nhiên, y đã đoán được dụng ý của Từ Khuyết.
- Từ Khuyết, ngươi muốn cùng bổn hoàng tử chơi chữ sao? Không khỏi quá ngây thơ rồi?
Nhị Hoàng Tử sắc mặt âm trầm nói.
Từ Khuyết nở nụ cười, lấy ra tờ giấy đảm bảo kia, lắc đầu nói:
- Nhị Bàn Tử, ta không hề chơi chữ mà, ở đây giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, hậu cung ba ngàn người đẹp!
Hắn vừa mở miệng, khóe miệng một đám người ở đây đều co giật.
Như thế mà còn không phải là chơi chữ?
Mỹ nhân ba ngàn, không phải là ba ngàn người mỹ nhân sao?
Trời mới biết ngươi lại muốn tìm một người tên là ba ngàn mỹ nhân, đi đâu mà tìm được?
- Làm càn, tối hôm qua ngươi cũng không nói là muốn một nữ tử có tên Ba Ngàn, việc này bổn hoàng tử không phụ trách.
Nhị Hoàng Tử cả giận nói.
Từ Khuyết nhún nhún vai:
- Được thôi, việc này đúng là trách ta không nói rõ ràng.
- Hả?
Nhị Hoàng Tử ngẩn ra.
Mọi người ở đây cũng sửng sốt vô cùng.
Với tính cách vô sỉ của tên này, có thể dễ dàng nói chuyện như vậy sao?
Không có khả năng đâu.
Chuyện này căn bản là không phải phong cách của con hàng này!
...
- Nếu ngươi đã đồng ý, vậy là được rồi. Ba ngàn mỹ nhân đều ở đây, ngươi không tin, có thể tự mình đếm một thứ.
Nhị Hoàng Tửlạnh lùng nói.
- Đếm thì không cần đâu.
Từ Khuyết rất hào phóng khoát tay áo một cái, lại cầm tờ giấy đảm bảo kia lên, chỉ vào chữ trên tờ giấy nói ra:
- Nhưng mà ta phải nói một chuyện, hậu cung ba ngàn người đẹp, tuy rằng ta không nói rõ ràng là một mỹ nhân gọi là Ba Ngàn, nhưng hiện tại ngươi lại tùy tiện tìm đến ba ngàn nữ tử mà coi đó là mỹ nhân, điểm này ngươi không còn gì để nói chứ?
- Ngươi có ý gì? Những nữ tử này chính là những người xinh đẹp nhất trong hoàng thành, ngươi còn chưa biết đủ sao?
Nhị Hoàng Tử cau mày nói, cho rằng Từ Khuyết muốn từ dung mạo những cô gái này đến gây sự.
Nhưng Từ Khuyết lại chỉ hai chữ trên tờ giấy, nói:
- Trọng điểm là hậu cung nha, ngươi dám nói những cô nương xinh đẹp này, đều là tìm từ hậu cung sao?
Hậu cung?
Mọi người vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trong nháy mắt kịch biến, suýt chút nữa thì thổ huyết.
Ai cũng không nghĩ ra, "Hậu cung ba ngàn người đẹp", tên này lại có thể chơi ra nhiều trò như vậy.
Đầu tiên là nói muốn tìm mỹ nhân tên là Ba Ngàn, thật vất vả mới thỏa thuận xong, giờ lại nói phải là hậu cung ba ngàn mỹ nhân.
Mẹ, đại ca ngươi muốn tạo phản à?
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, tất cả đều là tần phi của Hoàng Thượng, ngươi muốn tranh nữ nhân với Hoàng Thượng?
Lời nói đại nghịch bất đạo này, lại dám nói ra ở trước mặt Nhị Hoàng Tử? Thực sự là muốn chết!
- Từ Khuyết, ngươi gan to bằng trời!
Nhị Hoàng Tử quả nhiên tức giận, lớn tiếng trách mắng, sát ý bắt đầu hiện lên.
Từ Khuyết nói như thế này, đủ để phạm vào tội chết.
- Ôi ôi ôi, đừng nóng giận. Nếu ngươi không phục, mau gọi cha ngươi tới, dù sao tấm giấy đảm bảo này không phải ta viết.
Từ Khuyết cười bỉ ổi, không chút sợ hãi.
Nhị Hoàng Tử vừa định sai người bắt Từ Khuyết, vừa nghe lời này, lập tức liền yên lặng, sắc mặt đột nhiên trắng bạch.
Đúng vậy, giấy đảm bảo này là do chính tay y viết.
Nếu nháo đến trước mặt Hoàng Thượng, sẽ không tránh được bị một phen trách phạt.
Nếu là bình thường đúng là không đáng kể, nhưng hôm nay chính là thời khắc mấu chốt để tranh đoạt vị trí Thái Tử, việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với y.
Vì thế để bảo đảm mình không bị xấu mặt ở trước mặt phụ hoàng, Nhị Hoàng Tử cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Nghĩ tới đây, Nhị Hoàng Tử nhất thời kiêng kỵ lên.
Y hít sâu một hơi, cắn răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết cả giận nói:
- Ngươi muốn thế nào?
- Không thế nào cả, mọi người đều biết ta là một mỹ nam tử có nguyên tắc, nếu Nhị Hoàng Tử không có cách nào hoàn thành những yêu cầu trong giấy đảm bảo, vậy cũng chỉ có thể thực hiện hiệp ước như trên giấy đảm bảo, đưa tất cả tài sản dưới danh nghĩa của ngươi cho ta, việc này ta sẽ mở lòng từ bi, cho là chưa từng xảy ra.
Dáng vẻ Từ Khuyết hào phóng nói.
Tất cả mọi người ở đây lại trợn to hai mắt.
Tất cả tài sản của Nhị Hoàng Tử đều đưa cho ngươi?
Mẹ nó, khẩu vị cảu ngươi cũng quá lớn rồi?
Không sợ bị no chết sao?
Nhưng mà, Nhị Hoàng Tử lại hết sức bình tĩnh, cười nhạt nói:
- Vật đáng tiền của bổn hoàng tử, tất cả đểu trong nhẫn trữ vật, tiền tài chính là vật ngoại thân, nếu ngươi muốn, cho ngươi thì có làm sao.
Nói xong, y trực tiếp lấy nhẫn trữ vật trên tay xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp vứt cho Từ Khuyết.